Nói về kỹ thuật hôn môi, thì trước kia Thẩm An An đã diễn rất nhiều cảnh như vậy nên kỹ thuật hôn cũng không tồi, chỉ hôn Lục Tu Viễn một cái là chuyện không thành vấn đề.
Chỉ là chuyện này khác với khi diễn xuất, mục đích của cô khi hôn Lục Tu Viễn không trong sáng, cô cố gắng nhảy lên cưỡng hôn Lục Tu Viễn thì đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh, môi chạm môi mang lại cảm giác rối loạn không biết phải làm sao, không phải hôn mà giống gặm hơn.
Miệng của Lục Tu Viễn bị cô gặm cắn đau buốt, muốn lấy tay khoác lên vai của cô để đẩy cô ra, Thẩm An An không biết anh muốn đẩy cô ra, trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là không thể bị anh đẩy ra, cương quyết không thể, cô càng ôm chặt cổ của anh, càng ra sức hôn thật mạnh mẽ.
Đột nhiên trên môi càng đau hơn, môi của Lục Tu Viễn bị Thẩm An An gặm cắn lung tung, anh khẽ kêu đau một tiếng, không biết làm sao đành nhẹ thở dài một hơi, hai tay đỡ lấy đầu vai của Thẩm An An, trở mình đặt cơ thể cô dưới thân mình.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Thẩm An An còn chưa phục hồi tinh thần lại, hai người đã thay đổi vị trí, biến thành tư thế Lục Tu Viễn chống ở trên, còn Thẩm An An nằm ở dưới.
"A Viễn... " Thẩm An An hoảng sợ gọi Lục Tu Viễn.
Hai tay của Lục Tu Viễn đang ôm người cô, cụp mắt ngắm cô, khóe miệng cong lên một nụ cười, giọng nói trầm thấp ám muội: "Như vậy sao gọi là hôn, rõ ràng là em đang cắn anh, để anh dạy em thế nào mới là hôn."
Nói xong anh liền cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm An An.
Nụ hôn của Lục Tu Viễn tốt hơn nhiều so với nụ hôn rối loạn của Thẩm An An, tràn đầy dịu dàng và yêu thương vô hạn, như đang nâng niu đối đãi với một bảo vật vô giá.
Đầu tiên anh hôn nhẹ nhàng mút mát lên đôi môi như cánh hoa của cô, hướng dẫn cô trao đổi hương mật ngọt ngào của tình yêu với anh, môi lưỡi mạnh mẽ nhưng không thô bạo cạy mở hàm răng cô rồi cùng quấn quýt với nhau, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh khuấy đảo trong miệng cô miêu tả từng chút một của hàm răng cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi cô mút vào đoạt lấy vị ngọt mà cô mang lại.
Kỹ thuật hôn "mất hồn" này của Lục Tu Viễn chắc chắn có thể hơn thua với ảnh đế.
Thẩm An An bị Lục Tu Viễn hôn đến choáng váng đầu óc, cả người không có sức lực ngồi ngơ ngẩn ở trên giường, trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ tới một đánh giá như vậy.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Thẩm An An nhớ tới chuyện quan trọng của cô, ngước mắt nhìn Lục Tu Viễn, rụt rè kéo nhẹ tay áo của anh, yếu ớt nói: "A Viễn, anh còn giận không?"
Lục Tu Viễn nhíu mày
Thẩm An An đánh bạo nói: "Đừng công khai mà." Cô có thể làm tất cả vì lợi ích.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tu Viễn hơi trầm xuống, khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô.
Nếu không muốn công khai, vậy phải đền bù cho anh nhiều một chút.
Anh đã không được "tiếng" thì cũng phải được "miếng".
Rốt cuộc Thẩm An An cũng không biết cô đã làm "động tác hòa hợp" này trong bao lâu, cô bị Lục Tu Viễn thử liên tục mấy kiểu tư thế, may là cơ thể của cô có rèn luyện tốt, không thì eo lưng cũng gãy luôn rồi, cô vừa khóc vừa van xin, vậy mà vẫn bị Lục Tu Viễn "làm" cho ngất xỉu.
Thẩm An An ngủ một giấc dài, cho tới lúc Từ Hiểu Lộ gọi điện thoại đến nhắc cô sắp tới giờ trả phòng.
Điện thoại di động của Thẩm An An đặt ở trên tủ đầu giường, lúc tiếng chuông đầu tiên vang lên, Lục Tu Viễn đã tỉnh, anh vươn tay cầm lấy di động nhìn thoáng qua.
Thẩm An An vẫn đang ngủ bên cạnh nên Lục Tu Viễn thay cô nghe điện thoại.
"Chị An An......"
"Tôi là Lục Tu Viễn."
Đầu dây bên kia bỗng im lặng vài giây, Lục Tu Viễn có thể nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của Từ Hiểu Lộ.
"Có chuyện gì?" Lục Tu Viễn hỏi trước.
"Tôi muốn tìm chị An An." Từ Hiểu Lộ vội vàng nói.
Lục Tu Viễn nhìn thoáng qua Thẩm An An đang ngủ bên cạnh, dường như cô bị nóng, nên xoay người vươn cánh tay ra khỏi chăn, chăn tụt xuống một khúc, đôi thỏ ngọc trước ngực như ẩn như hiện, hai khối đẫy đà kiêu ngạo vươn cao.
"Cô ấy còn đang ngủ." Giọng nói của Lục Tu Viễn có chút ám muội, anh vừa nói, vừa lấy tay kéo chăn lên đắp cho Thẩm An An, che khuất cảnh đẹp mê người trước mắt.
"Đã đến giờ trả phòng, hôm nay chị An An sẽ rời đoàn phim." Từ Hiểu Lộ nhỏ giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!