Chương 30: (Vô Đề)

Thẩm An An cảm thấy mình sắp chảy máu mũi đến nơi rồi, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Lục Tu Viễn, cô dùng giọng yếu ớt nói: "Anh có thể ra ngoài trước được không, em muốn yên tĩnh một lát."

"Yên tĩnh gì chứ?" Lục Tu Viễn nghe không hiểu cười nói.

Ôi, người này thật là đáng ghét, truy hỏi tiếp để làm gì chứ!

Thẩm An An cúi đầu, chu đôi môi đỏ mọng lên đẩy anh ra ngoài: "Anh đi ra ngoài đi!"

Không ngờ Lục Tu Viễn nắm lấy tay cô, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng đang chu ra của cô, giọng nói ôn nhu dễ nghe: "Anh đi ra ngoài, em cũng phải nhanh ra ngoài đấy!"

Tại sao nghe thấy những lời này lại cảm thấy có cảm giác kỳ lạ nhỉ, Thẩm An An lén lút ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn bắt được động tác nhỏ này của cô, cong môi cười, vươn tay nhéo nhéo má cô nói: "Anh đã bảo nhân viên phục vụ khách sạn mang đồ ăn sáng đến rồi, có bánh mì phô mai và cháo yến sào em thích ăn, mau ra ăn đi."

Nói rồi anh mở chăn bông ra ngoài, Thẩm An An vẫn đang ở trong chăn, một lúc sau, cô vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon, vì vậy cô nhấc chăn lên rồi chui ra ngoài.

Lục Tu Viễn bưng bữa sáng vào, nhìn thấy Thẩm An An chui từ trong chăn bông ra, cô vừa định ngồi dậy liền ngã ngửa ra sau, thắt lưng truyền đến một cơn đau dữ dội.

Thẩm An An cau mày, đưa tay xoa xoa thắt lưng, tối hôm qua cô quá phóng túng rồi, đây chính là hậu quả của sự phóng túng.

Lục Tu Viễn vội vàng đặt bữa sáng sang một bên, bước nhanh tới, đưa tay đến sau eo của cô, nhẹ giọng nói: "Đau lắm không, để anh xoa cho em."

Thẩm An An không ngờ Lục Tu Viễn sẽ đi tới, lại bị hành động của anh dọa sợ, cô vừa muốn tránh đi thì liền bị anh túm lại, anh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào cô nói: "Em trốn gì thế."

"Em, em, em có thể tự làm…"

Lục Tu Viễn cười thầm: "Có thể tốt hơn tay nghề của anh sao, có thể xoa bóp thoải mái hơn anh sao."

Những lời nói này tại sao lại nghe ra được nghĩa khác vậy, rõ ràng là lời anh nói rất nghiêm túc, từng chữ một đều rất bình thường nhưng đây là buổi sáng, quan hệ giữa hai người lại như vậy, Thẩm An An không tự chủ mà đỏ mặt lên.

"Được rồi, nằm sấp xuống đi." Lục Tu Viễn không cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ, kéo cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng xoa xoa hai bàn tay to lên thắt lưng của cô, thủ pháp thuần thục, lực đạo vừa đủ thích hợp, giống như đã từng luyện tập rồi vậy, anh khiến cho Thẩm An An rất thoải mái.

Một lúc sau, Thẩm An An cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, vì vậy cô bảo Lục Tu Viễn dừng lại, cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn Lục Tu Viễn nói: "Tay nghề của anh tốt như vậy, có phải là đã từng học xoa bóp cho người khác rồi không?"

Lục Tu Viễn liếc nhìn cô, vươn tay nhéo má cô, khóe miệng hơi cong lên: "Anh học được từ em đó."

Thẩm An An: "…"

Lại một lần nữa bị anh đùa giỡn rồi…

Trong bữa sáng, Lục Tu Viễn ngồi đối diện với Thẩm An An nhìn cô ăn, cho đến khi cô ăn hết miếng bánh sandwich phô mai và cháo yến cuối cùng, anh đưa tay rút khăn giấy cho cô.

"Cảm ơn." Thẩm An An lấy khăn giấy lau miệng, sau đó cười nói: "Không ngờ bữa sáng trong phòng tổng thống còn ngon hơn bữa sáng ở đoàn làm phim của em đó."

Lục Tu Viễn chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, nghe không được vui vẻ lắm.

Thẩm An An cảm thấy có chút kỳ quái, cô thầm nghĩ vừa rồi vẫn còn tốt, bây giờ lại làm sao rồi, nhìn thấy Lục Tu Viễn lấy điện thoại di động ra, lật xem một hồi, tìm được couple "Chu Thẩm một đời " và những lời trích dẫn của họ trên mạng, mặt không biểu cảm hỏi Thẩm An An: "Đây là cái gì?"

"Cái này… chỉ là CP do cư dân mạng chế ra thôi, không có gì cả." Đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Lục Tu Viễn, Thẩm An An cảm thấy có chút áy náy không thể giải thích được, như thể cô đã làm sai điều gì đó vậy, nhưng rõ ràng cô không hề làm sai gì cả.

"Được rồi." Lục Tu Viễn gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lý do thoái thác này của cô, nhưng sau đó anh nói: "Vậy chuyện hot search bại lộ chuyện tình của em và Chu Hồng Sinh là như thế nào?"

"Chuyện đó, chuyện đó đã được giải thích rõ ràng rồi mà!" Thẩm An An trong lòng hoảng hốt, cô vội vàng nói: "Chúng em chỉ định đi ăn khuya cùng nhau thôi, cười hi hi ha ha đều là vì làm nóng giới giải trí nên nói hươu nói vượn vậy thôi, lúc đó Từ Hiểu Lộ cũng ở đó, anh không tin có thể hỏi cô ấy là được rồi, em và Chu Hồng Sinh thật sự không có gì cả."

"Không có gì." Lục Tu Viễn chế nhạo, không vui nói: "Như vậy là đối với em mà nói là không có gì cả nhưng đối với anh không phải như vậy, anh là bạn trai của em, em đặt anh ở đâu, em để anh nhìn thấy những hot search như vậy, em cảm thấy anh nên nghĩ như thế nào?"

"Không phải là em đã nói hết rồi sao, đó là do họ nói hươu nói vượn thôi, chúng em không có gì cả…"

"Đúng vậy, hai người không có gì cả!" Lục Tu Viễn ủ rũ nói: "Anh ta bảo em ra ngoài ăn khuya em liền đi ra ngoài ăn khuya, vậy anh bảo em ở lại đây, tại sao em không ở lại?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!