"Trừng, phạt, em!" Lục Tu Viễn gằn lên từng chữ một.
"Không, không cần." Thẩm An An vẻ mặt khốn khổ cầu xin.
"Không nghe lời, phải đánh đòn!" Lục Tu Viễn bỏ qua lời cầu xin của Thẩm An An, lạnh lùng nói hết, còn chưa đợi Thẩm An An kịp phản ứng lại, cái tát của anh đã không thương tiếc vỗ vào bờ mông tròn trịa của Thẩm An An rồi, sức lực còn rất mạnh, đau đến nỗi Thẩm An An khóc trong giấc mơ luôn rồi.
"Hu hu hu…. đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em sai rồi." Thẩm An An khóc lóc cầu xin sự tha thứ, nước mắt ào ạt rơi xuống, khóc lóc rất đáng thương.
Nhưng mà sự tức giận của Lục Tu Viễn vẫn không dừng lại, anh tiếp tục đánh vào mông cô, cô bị đánh càng lúc càng đau hơn, khóc cũng càng dữ dội hơn, cô bắt đầu khóc lớn lên như một đứa trẻ, nước mắt giống như một van nước bị mở ra òa òa chảy ra ngoài, nhắm mắt lại khóc đến trời đất tối sầm lại.
Thẩm An An nhắm mắt lại khóc lớn, ngay cả Lục Tu Viễn đã dừng tay từ lúc nào cô cũng không biết, cho đến khi một đôi môi mát lạnh hôn lên môi cô, cô mới chợt nhận ra điều đó, cô mở to đôi mắt đầy nước mắt nhìn Lục Tu Viễn, sợ tới mức quên cả khóc.
Những gì tiếp theo là một cảnh tượng có chút ám ảnh, Lục Tu Viễn đè cô trên ghế sô pha, mặc cho cô khóc lóc cầu xin như thế này, Lục Tu Viễn vẫn không dừng lại muốn cô, cho đến khi cô khóc ngất đi…
Sau đó, sau đó Thẩm An An đã tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, cô vẫn còn sững sờ trong giây lát, cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn trong giấc mơ, cả khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng lên, hừ hừ hừ, tại sao cô có thể có một giấc mơ như vậy được chứ, cô giống như là rất đói và không được thỏa mãn vậy, thật là xấu hổ, cô kéo chăn bông lên đầu như một con đà điểu.
Thẩm An An trốn trong chăn bông rất lâu, cho đến khi Từ Hiểu Lộ đến đánh thức cô cần đến trường quay rồi thì cô mới thức dậy.
Lúc cô đang tắm rửa, cô nhìn người phụ nữ ở trong gương, khuôn mặt ửng hồng má đào, khuôn mặt yêu kiều, nét mặt rạng rỡ, vẫn xinh đẹp, chói lọi như lúc trước, cô rõ ràng cũng không có vẻ không thỏa mãn như vậy mà, tại sao lại có thể mơ một giấc mơ như vậy chứ?
Này này, dừng lại! Thẩm An An lắc đầu, dùng nắm đấm đấm nhẹ vào đầu mình, vẫn là không muốn nghĩ nữa, lại nghĩ đến cảnh tượng không thích hợp với trẻ nhỏ đó nữa, thật là xấu hổ mà.
"Chị An An, chị không sao chứ? Đến giờ phải đi rồi." Từ Hiểu Lộ đứng ở cửa phòng tắm gọi cô, thấy cô đã lâu không ra ngoài trong lòng có chút lo lắng.
Thẩm An An nhanh chóng phản ứng lại: "Xong rồi, tôi sẽ ra ngay đây."
Sau khi trả lời xong, cô vội vàng xả nước tắm rửa nhanh nhất có thể, trang điểm nhẹ, dùng dây thun buộc lại mái tóc dài, mở cửa vào bước ra ngoài.
Ngoài cửa, Chu Hồng Hinh đã đứng đợi cô rồi, hôm nay họ vẫn cùng nhau đến trường quay.
Thẩm An An không thể để Chu Hồng Sinh phải đợi lâu, vì vậy cô nhanh chóng thu dọn túi xách và điện thoại di động rồi cùng với Từ Hiểu Lộ và Chu Hồng Sinh đi ra cửa.
Khi đã đến trường quay, Thẩm An An đi trang điểm trước, hôm nay cô có tổng cộng ba cảnh quay, dự kiến là buổi chiều có thể thuận lợi quay xong, sau đó tất cả cảnh quay của cô sẽ được đóng máy rồi.
Vì vậy, đoàn phim cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc linh đình cho cô, sau khi quay phim xong, mọi người cùng đi ăn tiệc.
"Hôm nay quay xong sớm một chút thì đi ăn liên hoan đi." Trước khi quay phim, đạo diện Đường Kiến Nghiệp cười nói với mọi người.
"Được thôi." Mọi người đồng thanh cười rộ lên, tràn đầy khí thế, hận là không thể lập tức kết thúc luôn.
Nhưng lý tưởng là đầy đủ, thực tế là nòng cốt.
Trong khi quay phim đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, thiết bị xảy ra vấn đề, công nhân sửa chữa làm chậm trễ rất nhiều thời gian, Thẩm An An và Chu Hồng Sinh chỉ có thể ở bên cạnh đợi, cho đến khi thiết bị được sửa chữa xong thì mới bắt đầu quay lại.
Trong cảnh quay đầu tiên bắt đầu quay, diễn viên phụ đóng cùng Thẩm An An quá căng thẳng, diễn vài lần cũng không tốt, NG rất nhiều lần, lại làm mất thêm rất nhiều thời gian, cuối cùng Đường Kiến Nghiệp cũng không thể xem tiếp được nữa, đành miễn cưỡng cho anh ta thông qua.
Đến giữa buổi chiều, Thẩm An An mới bắt đầu quay cảnh cuối cùng với Chu Hồng Sinh, trong cảnh này, Thẩm An An diễn vai quận chúa Gia Ninh khi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng cũng thoải mái buông tay vương gia Thẩm Mặc Hiên ăn chơi trác táng không thể có được rồi, nàng hẹn Thẩm Mặc Hiện đến nơi lần đầu tiên nàng gặp chàng để nói lời từ biệt, nàng đã đồng ý cùng cha mẹ quay về Bắc Cương rồi.
Nhưng mà, khi họ đang ở trên cầu Lại Khê, lúc quận chúa Gia Ninh khoan thai đi tới nói lời từ biệt với Thẩm Mặc Hiên thì Thẩm Mặc Hiên gặp phải thích khách, quận chúa Gia Ninh vì cứu chàng mà chết trong vòng tay của Thẩm Mặc Hiên.
Thẩm An An và Chu Hồng Sinh đã đứng trước ống kính máy quay, đạo diễn nói: "Action!"
Bắt đầu quay, Thẩm An An lập tức nhập vai.
Quận chúa Gia Ninh mở to mắt nhìn thanh kiếm bị sát thủ mặc áo đen đâm vào ở trước mặt, Thẩm Mặc Hiên một tay cầm kiếm, một tay kéo nàng tránh ra, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Thẩm Mặc Hiên bị tấn công cả hai phía, căn bản là không thể trốn thoát được, chắc chắn chàng sẽ phải chết.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại thời điểm khẩn cấp, quận chúa Gia Ninh dứt khoát kiên quyết đứng chắn trước mặt Thẩm Mặc Hiên, thanh kiếm sắc bén xuyên qua trước ngực nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!