Thẩm An An nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, nội tâm do dự một hồi, cuối cùng cũng mạnh dạn gật đầu: "Ừm, em muốn trở về."
Trong phòng nhất thời im ắng, bầu không khí trầm mặc đầy áp lực, vẻ mặt Lục Tu Viễn có chút lạnh lùng, Thẩm An An cảm giác được hơi lạnh tỏa ra từ người anh, nín thở không dám thở mạnh, hồi hộp lo lắng chờ Lục Tu Viễn nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Lục Tu Viễn mới mở miệng, khóe miệng cong lên cười nói: "Thôi được rồi, anh sẽ không làm em khó xử nữa, em muốn trở về thì trở về đi."
Không biết làm sao mà Thẩm An An luôn cảm thấy Lục Tu Viễn cho cô cảm giác không đúng lắm, nhưng chỗ nào không đúng, cô lại nói không ra, rõ ràng Lục Tu Viễn đồng ý cho cô trở về, cô nên vui vẻ mới phải, nhưng trong lòng cô cảm thấy còn lo lắng hơn lúc trước.
Để trấn an bản thân và dỗ dành Lục Tu Viễn vui lên, Thẩm An An nhẹ giọng nói: "A Viễn, anh thật tốt."
Lục Tu Viễn nhìn xuống khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô, khóe miệng cũng cong lên, vươn tay xoa xoa đầu cô nói: "Được rồi, em đi về đi."
Anh kéo cô đứng dậy, chỉnh lại váy cho cô, đảm bảo không có vấn đề gì rồi đích thân đưa cô ra đến cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, Thẩm An An đi thêm một bước nữa là có thể đi ra ngoài.
"Đi đi." Lục Tu Viễn thản nhiên nói.
Thẩm An An không hiểu sao lại nghe ra ý tứ đuổi người từ lời nói lạnh lùng của anh, cô do dự một hồi, sau đó nhanh chóng kiễng chân hôn lên môi Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn đột nhiên bị cô tấn công, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt tuấn tú, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, cúi đầu mắt nhìn cô chằm chằm, khóe miệng giật giật nói: "Không muốn đi nữa sao?"
Muốn! Thẩm An An nói to trong lòng, vội vàng vẫy tay với anh: "Em đi đây, tạm biệt."
Nói xong, cô bỏ chạy không quay đầu lại.
Tiếng cười thâm thúy của Lục Tu Viễn từ phía sau truyền đến, Thẩm An An không dám quay đầu nhìn lại, chạy tới cửa thang máy, điên cuồng ấn nút xuống.
Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, Thẩm An An bước vào thang máy, rốt cuộc không nhìn thấy Lục Tu Viễn nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm thang máy xuống tầng nơi Thẩm An An đang ở, cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, mặt vô biểu tình mà xoay người trở về phòng.
Căn phòng vắng tanh, Lục Tu Viễn yên lặng ngồi trên sô pha, nhớ lại một giấc mơ của mình hai ngày trước.
Trong giấc mơ, Thẩm An An đứng ở trước giường nói lời xin lỗi với anh: "Lục Tu Viễn, thực xin lỗi, em đã không còn nữa, hy vọng anh không hận em."
Lục Tu Viễn nhíu mày hỏi: "Không còn nữa là có ý gì?"
Thẩm An An cười nhẹ nói: "Chính là đã chết a."
"Đã chết?" Lục Tu Viễn không tin: " Em không phải còn đang sống tốt sao?"
"Thẩm An An" mà anh nhìn thấy đã không còn là tôi từ lâu rồi." Thẩm An An nói: "Đó là người khác."
"……" Lục Tu Viễn kinh ngạc không nói nên lời, nhưng điều mà anh không ngờ là những gì Thẩm An An nói sau đó lại càng khiến anh khiếp sợ.
Chỉ thấy Thẩm An An vẫy vẫy tay nói: "Thực ra, Lục Tu Viễn, em từ sớm đã không còn thích anh rồi, lần trước khi em trở về từ tiệc rượu, anh mắng em uống rượu say xỉn không có tự trọng, kể từ ngày chúng ta cãi nhau, em đã thay lòng đổi ý, em giấu anh qua lại với Hàn Lâm Chiêu, lúc đó Hàn Lâm Chiêu ôn nhu đẹp trai, nhiều tiền, lại đối xử tốt với em hơn anh, cho nên em liền đề nghị chia tay với anh."
"Nhưng bây giờ "em" không còn là em nữa, đó là người khác xuyên đến trên thân thể của em, nếu như anh muốn hận, cứ hận em là được rồi, đừng đi hận người khác, cô ấy không có làm gì sai cả."
"Những gì cô nói có phải là thật không?" Lục Tu Viễn ngập ngừng hỏi.
Thẩm An An hỏi ngược lại: "Anh không phát hiện tính cách của cô ấy khác với em sao?"
Hình như là như vậy…… Lục Tu Viễn ở trong lòng nghĩ.
Thẩm An An cười cười: "Được rồi, em đã nói rõ mọi chuyện với anh, em cũng nên đi rồi, sau này anh tự mình sống tốt đi, tìm một người thật lòng yêu anh."
Lục Tu Viễn nhanh chóng lấy lại tinh thần, truy hỏi: "Cô đi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!