Đôi tay mảnh khảnh của Thẩm An An vòng lên cổ Lục Tu Viễn, nhón chân chủ động dâng đôi môi đỏ của mình lên. Cô hôn một chút lên môi mỏng của Lục Tu Viễn, vừa như hờn dỗi vừa như xin tha nói: "Người cũng đã chết rồi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa được không?"
Người cũng đã chết rồi, tất cả những chuyện trong quá khứ đều tan thành mây khói, cứ mãi lăn tăn chuyện đã qua thì thật vô nghĩa, điều phải quý trọng chính là người trước mắt!
Khóe miệng Lục Tu Viễn nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lại không hề có ý cười, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn cô: "Em nói như vậy chính là chột dạ."
Quả nhiên tổng tài bạc tỉ không dễ bị lừa gạt như vậy. Cô cũng đã xin tha thứ rồi mà anh còn không cảm động. Xem ra vở kịch này còn phải diễn tiếp.
Thẩm An An rất ấm ức, viền mắt lập tức đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng biện bạch cho chính mình: "Việc này không thể hoàn toàn trách em được, em và anh ta chỉ gặp mặt qua vài lần, còn lại đều là Tưởng Hồng Mai sắp xếp."
Điều cô nói là sự thật, người lúc trước gặp mặt Hàn Lâm Chiêu là nữ phụ "Thẩm An An", thật sự là không thể hoàn toàn trách cô, cô cũng chỉ là kẻ đội nồi đáng thương mà thôi.
Hơn nữa lần đầu tiên nữ phụ "Thẩm An An" và Hàn Lâm Chiêu gặp mặt cũng là ở tiệc rượu, là Tưởng Hồng Mai sắp xếp cho cô ấy đi, nếu không chỉ dựa vào nữ phụ "Thẩm An An" thì cũng không thể vào tiệc rượu được. Cho nên chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nữ phụ "Thẩm An An", đây cũng không phải cô ấy cố ý.
Nếu muốn kết tội, nhiều nhất cô cũng chỉ chiếm một phần ba trách nhiệm, Tưởng Hồng Mai và Hàn Lâm Chiêu cũng có tội.
Lục Tu Viễn nghe vậy thì nhướng mày, anh có thể biết được Hàn Lâm Chiêu, ắt có thể tra được chuyện khác. Anh biết lời Thẩm An An nói là thật, thật sự là Tưởng Hồng Mai sắp xếp cho "Thẩm An An" đi tiệc rượu. Lần đầu tiên gặp Hàn Lâm Chiêu bắt đầu để ý Thẩm An An, lần thứ hai anh ta liền hành động, xin số điện thoại của Thẩm An An, mấy ngày liên tiếp tặng hoa tặng quà cho Thẩm An An, còn thu xếp đưa cô vào đoàn phim "Vương gia ăn chơi trác táng cưng chiều vợ nhất".
Có một người bạn gái quá xinh đẹp cũng thật mệt, đẹp quá luôn làm người khác nhớ thương, có được hay không đều chiếm hết, thật sự khiến người ta rất không yên tâm. Trong lòng Lục Tu Viễn có một ý tưởng u tối đang chầm chậm nảy ra, giống như dây leo vươn ra quấn quanh khắp bốn phương tám hướng, trói chặt lấy cả người anh. Anh càng muốn thoát ra khỏi cái lồng giam này, nội tâm càng bị trói buộc chặt chẽ hơn.
Lục Tu Viễn giữ chặt eo Thẩm An An, bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Thật muốn nhốt em lại như thế này." Như vậy người khác sẽ không nhìn thấy được em, không ngấp nghé được vẻ đẹp của em, em cũng chỉ có thể thuộc về anh.
m thanh pha lẫn sự lạnh lẽo truyền vào trong tai, Thẩm An An không tự chủ được nổi da gà. Cô biết một khi Lục Tu Viễn trở nên tàn nhẫn thì thực sự rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả ác ma.
Thế này thì không cần diễn nữa, Thẩm An An thực sự có hơi sợ Lục Tu Viễn nổi điên, cô ngước mắt lên nhìn về phía anh, trong mắt là kinh hoảng và sợ hãi, giọng nói vừa mềm mại vừa rụt rè nói: "A Viễn, anh đừng như vậy mà."
Giọng nói nũng nịu, cho dù là ai nghe xong cũng sẽ mềm lòng. Đôi mắt lấp lánh đầy sợ hãi của cô cứ như một chú nai nhỏ cần được bảo vệ vậy, người bị cô nhìn vào sẽ không tự chủ được mà muốn che chở cho cô.
Lục Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi của cô. Anh hôn rất mạnh, tựa như cắn vậy, dáng vẻ hung ác kia giống như một con sói đã đói khát rất lâu, hận không thể cắn từng miếng từng miếng rồi nuốt cô vào trong bụng.
Thẩm An An bị động tiếp nhận nụ hôn của anh, môi bỗng nhiên bị cắn mạnh một cái, đau đến mức làm cô kêu lên, cũng không biết có bị chảy máu không.
"Thật muốn ăn em." Đôi môi mỏng của Lục Tu Viễn để ở bên tai cô nói.
Trái tim Thẩm An An đập thình thịch. Cô vừa định mở miệng từ chối, ai ngờ lời còn chưa nói ra, Lục Tu Viễn đã bế cô lên đè ở trên sofa.
"Đừng…" Bàn tay to của Lục Tu Viễn vuốt một đường từ eo đến đùi, vén váy lên với vào trong, Thẩm An An lập tức phản ứng lại, đè anh tay.
Gương mặt Lục Tu Viễn lạnh lùng nhìn cô.
Lúc này cô mới phát hiện trên gương mặt khôi ngô của anh không hề có biểu hiện của dục vọng, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo.
Phát hiện này làm Thẩm An An kinh hãi.
Lục Tu Viễn còn khó đối phó hơn cô tưởng tượng.
Cô hít sâu một hơi, âm thanh nhỏ nhẹ nói: "Bà dì của em tới."
Lục Tu Viễn nghe vậy, gương mặt không có biểu cảm rốt cuộc cũng có một vết nứt. Anh dừng lại, cụp mắt, kéo váy của cô xuống, che khuất cặp đùi trắng nõn của cô, rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh, lấy thuốc lá và bật lửa ra.
Anh hít một hơi thật sâu, đốm lửa nhỏ lập loè nơi đầu ngón tay anh, vòng khói màu trắng bay lên, làm khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên mơ hồ.
Không khí có nơi nặng nề, Thẩm An An chầm chậm rụt chân lại, chầm chậm ngồi dậy, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lục Tu Viễn.
"Khụ khụ." Rốt cuộc vẫn không chịu nổi mùi khói, Thẩm An An nhịn không được ho khan một tiếng.
Lục Tu Viễn quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt thâm thúy loé lên cảm xúc phức tạp. Trong đầu anh nhớ tới dáng vẻ của cô trước kia, khi cô không cho anh hút thuốc. Khi đó cô vừa dữ vừa ác còn làm nũng, nhất quyết cướp lấy điếu thuốc của anh, nhưng mà lúc này cô lại không làm như vậy.
Thẩm An An phát hiện anh đang nhìn cô, vừa định mở miệng nói không sao, lại bị mùi khói làm cho sặc, che miệng ho khan một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!