"Anh có ý định đó." Lục Tu Viễn đã nghĩ xong rồi, Thẩm An An là bạn gái của anh, anh không muốn cô bị những người trên mạng mắng mỏ, là một người đàn ông, anh nhất định phải bảo vệ người phụ nữ của mình thật tốt.
"Không được đâu!" Thẩm An An lập tức phản đối, cô nghĩ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để công bố mối quan hệ giữa hai người.
"Tại sao chứ?" Lục Tu Viễn nhíu mày, anh quyết định công khai mối quan hệ với cô để bảo vệ cô, tại sao cô lại không đồng ý, hơn nữa anh cũng không muốn tên của cô có liên quan đến một người đàn ông nào khác, cho dù có chết cũng không được.
Thẩm An An hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, tiếp tục thuyết phục Lục Tu Viễn: "A Viễn, em biết anh nói muốn công khai là để bảo vệ em, nhưng bây giờ cư dân mạng đang làm ầm ĩ như vậy, cũng không biết là do tên nào đưa thủy quân tung tình tiết muốn tìm ra người đàn ông sau lưng em, nếu như bây giờ anh đứng ra công bố với bên ngoài về mối quan hệ của chúng ta, như vậy lại đúng với những gì họ muốn rồi, lúc đó cư dân mạng sẽ không quan tâm đến cái gì mà quan hệ bạn nam bạn nữ nữa, họ sẽ chỉ nhận định rằng anh chính là kim chủ của em."
"Nếu lại có người có ý đồ nhân cơ hội này khuấy động mọi chuyện lên thì chuyện này không những không lắng xuống được mà còn có thể ảnh hưởng đến anh và Doãn Thị nữa, bây giờ anh vừa mới tiếp quản Doãn Thị, còn có vô số người đang theo dõi nhất cử nhất động của anh, anh có chút sai lầm nào họ sẽ lấy đó ra để làm loạn lên, em không thể để cho anh vì em mà bị người khác công kích được."
Những lời thuyết phục này được phỏng theo lời thoại trong bộ phim truyền hình mà Thẩm An An từng tham gia diễn xuất, cô cũng tạm thời áp dụng vào tình hình hiện tại. Lục Tu Viễn muốn bảo vệ cô, cô lại suy nghĩ vì Lục Tu Viễn, vì vậy với tính cách của Lục Tu Viễn thì nhất định anh sẽ cảm động trước sự thấu tình đạt lý của cô, nâng cấp hảo cảm với cô hơn nữa, đợi đến sau này khi anh thực sự chán ghét cô rồi thì cứ nghĩ lại lúc này cô ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế nào, anh có thể sẽ hạ thủ lưu tình với cô.
Nghe những lời nói này, Lục Tu Viễn nhíu mày, anh hiểu được sự lo lắng của Thẩm An An, trong giọng nói không khỏi có chút khó chịu với bản thân: "Nhưng anh không muốn người khác mắng em, người phụ nữ của mình mà anh còn không thể bảo vệ được thì còn gì là đàn ông nữa?"
"A Viễn, anh đừng nghĩ như vậy, anh đã làm rất tốt rồi." Thẩm An An nhẹ nhàng nói, thể hiện sự tin tưởng và phụ thuộc hoàn toàn vào Lục Tu Viễn.
Người đàn ông nào cũng muốn được người phụ nữ của mình dựa vào, đặc biệt là người đàn ông như Lục Tu Viễn, hai mươi năm trước anh đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể khiến cho tổ tông hãnh diện rồi, anh càng hy vọng có được sự thừa nhận của những người xung quanh anh, cho dù anh rất ưu tú, nhưng những loại cảm xúc này cũng không thể tránh khỏi.
Lục Tu Viễn dường như vẫn có chút không vui, giọng nói như bị bóp nghẹt: "Anh chỉ muốn cho em những điều tốt nhất thôi, còn lại anh đều không muốn quan tâm nữa."
"A Viễn, em biết anh đối với em rất tốt rồi." Thẩm An An nhẹ nhàng nói: "Chỉ là bây giờ thật sự không phải là thời gian thích hợp, đợi sau này chúng ta hẵng công khai mối quan hệ của chúng ta có được hay không?"
Bây giờ vội vàng công bố ra ngoài, ngoài việc thu hút thêm nhiều lời chỉ trích hơn sẽ còn khiến người ta nghĩ rằng cô muốn vội vàng thăng chức, cô cảm thấy cô sẽ không nhận được lợi ích gì.
Thử nghĩ xem vị trí phu nhân tổng tài tỷ phú hấp dẫn đến mức nào, nhẫn kim cương to bằng qur trứng chim bồ câu cũng không thể hình dung ra được, rõ ràng là một chiếc vương miện vàng được dát vô số đá quý và kim cương, điều này có thể khiến cho vô số người phải đỏ mắt ghen tị.
Nếu bây giờ cô đồng ý với Lục Tu Viễn công khai mối quan hệ giữa hai người, đợi đến khi Lục Tu Viễn chơi chán rồi, ghét cô rồi chia tay với cô, bây giờ có bao nhiêu người hâm mộ cô chúc mừng cô cũng đều là nể mặt Lục Tu Viễn mà chúc mừng cô, trong tương lai những người này sẽ trở thành người cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, bây giờ cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chế giễu của những người đó, tổng tài tỷ phú Lục Tu Viễn là người cô có thể tùy tiện mơ ước sao? Thật là viển vông.
Đúng vậy, suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đầu óc Thẩm An An vô cùng rõ ràng và rất sáng suốt, cô chỉ là một nữ phụ trong thế giới kịch bản này thôi, kết cục vô cùng bi thảm, người phụ nữ đồng hành cuối cùng cùng với nam chính tổng tài tỷ phủ sẽ chỉ có nữ chính trong kịch bản, không có liên quan gì đến nữ phụ như cô cả, cô biết cái kết đó cho nên cô rất bình tĩnh, căn bản là không dám suy nghĩ quá nhiều về nó.
Lục Tu Viễn ở đầu bên kia điện thoại không có phản ứng gì, Thẩm An An chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập, cô có thể đoán được phần nào suy nghĩ của Lục Tu Viễn, vì vậy cô chỉ có thể nhẹ nhàng tiếp tục nói: "A Viễn, anh hãy nghe em có được không, em không muốn công khai vào lúc này."
Lục Tu Viễn: "…."
"Nếu không thì em sẽ tức giận đó." Còn chưa đợi Lục Tu Viễn nói chuyện, Thẩm An An đã giả vờ tức giận và hờn dỗi nói.
"Vậy phải đợi đến khi nào?" Sau vài giây, điện thoại vang lên giọng nói kiềm chế của Lục Tu Viễn.
Khi nào, Thẩm An An ngẩng đầu nhìn lên trời, tất nhiên là khi anh mệt mỏi muốn buông tay cô ra rồi, như vậy thì sẽ không cần công bố nữa.
Nhưng lúc này Thẩm An An không dám nói cho Lục Tu Viễn biết chuyện này, cô phải tiếp tục giả làm một cô bạn gái dễ thương ngoan ngoãn, nghe lời và hiểu chuyện để khiến anh vui vẻ, cô nhẹ giọng nói: "Em muốn đợi đến khi em có thể xứng đáng với anh."
"Cái gì mà khi em xứng đáng với anh chứ. Anh nói rồi bây giờ em đã xứng với anh rồi, bây giờ có thể công bố được rồi." Lục Tu Viễn tức giận nói. Anh không hiểu cô gái Thẩm An An này đang nghĩ cái gì nữa, công khai mối quan hệ giữa hai người thì có gì không tốt chứ, anh muốn quang minh chính đại bảo vệ cô, cho cô nguồn tài nguyên thì có làm sao chứ, anh ủng hộ bạn gái của mình, anh thích ủng hộ thì ủng hộ, có liên quan gì đến người khác chứ!
Thẩm An An thầm thở dài trong lòng, ông chủ quả thật là tùy hứng.
Tùy hứng là độc quyền của ông chủ, không phải của cô, cô là một nữ diễn viên phụ bi thảm, cô không có quyền tùy hứng.
Thẩm An An phải tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, cô nhẹ nhàng nói: "A Viễn, hãy hứa với em đi có được không?"
Nghe được giọng nói khép nép như đang cầu xin anh của cô, Lục Tu Viễn không đành lòng khiến cho Thẩm An An khó xử, cuối cùng anh đành nhượng bộ nói: "Bỏ đi, em vui là được rồi."
Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, cô ngọt ngào nói: "A Viễn, anh thật tốt."
Nhưng giọng nói của Lục Tu Viễn nghe không được tình cảm cho lắm, anh lạnh lùng "ừm" một tiếng rồi nói: "Anh còn có việc, anh đi làm việc đã, lát nữa sẽ liên lạc lại với em sau."
Trái tim Thẩm An An đột nhiên nhói lên, không biết anh đang tức giận hay có việc bận thật nhưng anh không nói nên cô cũng không dám hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!