Chương 14: (Vô Đề)

Chẳng qua là khi Thẩm An An vội vàng chạy tới cửa hàng năm xưa, cửa hàng đã đóng cửa.

Cô đã tới chậm.

Thẩm An An sốt ruột đứng ở trước cửa lớn, nhìn thấy cửa đã bị khóa lại, trong lòng lạnh buốt. Xong rồi xong rồi xong rồi, cô có thể chắc chắn rằng lần này mình đã hoàn toàn làm mất lòng Lục Tu Viễn.

Không biết bây giờ gọi điện thoại cho Lục Tu Viễn còn có thể sửa chữa lỗi lầm không, ngay cả lý do tới trễ Thẩm An An cũng đã tìm ra, cô lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Lục Tu Viễn.

Nhưng mà tiếng chuông của điện thoại di động đã reo hơn mười tiếng, vẫn không có ai nghe máy.

Trong lòng của Thẩm An An càng lạnh hơn, nghĩ thầm, lần này khẳng định chết chắc rồi.

Nếu biết như vậy thì cô sẽ cố gắng tới sớm hơn một chút, có lẽ còn có thể cầu xin Lục Tu Viễn "giơ cao đánh khẽ" tha cho cô một mạng.

Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn để có thể sửa chữa.

Thẩm An An ủ rũ thở dài, xoay người trở về.

Cô bước hai bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, theo bản năng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy dưới cột đèn đường phía trước có một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng.

Người đàn ông có đôi mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt như hồ sâu có thể làm người ta nguyện chìm đắm vào, trên gương mặt ngũ quan rõ ràng, trong sáng, đẹp trai ấy lại không có chút biểu cảm nào, anh chỉ im lặng đứng tại chỗ, quanh người tản ra hơi thở lãnh đạm, giống như đang chờ cô, lại giống như có thể quay người bỏ đi ngay.

Tưởng tượng đến việc anh có thể quay người bỏ đi, đáy lòng Thẩm An An hoảng hốt, cô không thể để anh đi như vậy, vội vàng chạy một mạch tới nơi cách anh hai bước mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng giải thích: "Tôi cùng bạn bè đi dạo phố ăn cơm nên không nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh..."

Không đợi cô nói hết câu, Lục Tu Viễn đã lạnh lùng xoay người bước đi.

Á......

Thẩm An An cảm thấy khó xử, cô tính bịa lý do nửa thật nửa giả lừa Lục Tu Viễn, nhưng cô còn chưa nói xong lời này, anh đã xoay người bước đi, chẳng lẽ anh giận cô không đến gặp anh, chỉ lo đi cùng bạn bè?

Chẳng qua theo tình hình thực tế mà nói, cô không đến gặp anh mà đi cùng La Nguyệt mới là lựa chọn chính xác nhất.

Đương nhiên lời này Thẩm An An không dám nói với Lục Tu Viễn, cô nhìn người đằng trước bước đi càng ngày càng xa liền chạy theo.

"Anh giận rồi hả?" Thẩm An An đuổi tới bên cạnh anh nói: "Anh đừng giận, cho tôi xin lỗi được không?"

Lục Tu Viễn không thèm để ý tới cô, lạnh mặt tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Thẩm An An lo lắng, vội vàng chạy nhanh về phía trước hai bước đuổi kịp bước chân Lục Tu Viễn, lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi!"

Lục Tu Viễn dừng bước.

Thẩm An An thấy vậy rất vui vẻ, nhanh chóng phát huy kỹ năng diễn xuất của cô, qua mười năm đóng phim, diễn nhiều loại kịch bản như vậy, cho dù chưa từng thật sự yêu đương, nhưng cũng đã cùng diễn viên nam diễn qua nhiều loại tình huống yêu đương "lâm ly bi đát" trên cả phim điện ảnh lẫn phim truyền hình, cô chỉ cần coi Lục Tu Viễn là người yêu của mình như trong phim, cô giữ lấy cánh tay của anh, mềm giọng gọi anh: "A Viễn."

Giọng nói của cô vừa mềm vừa nhẹ, lại giống như làm nũng, người nghe được không khỏi mềm lòng.

Rốt cuộc Lục Tu Viễn cũng dừng chân, quay đầu nhìn cô.

"A Viễn." Thẩm An An lại ngọt ngào gọi anh, trên mặt cũng cười rộ lên vui vẻ, giống như là do thấy anh dừng lại nên cô mới cười vui vẻ như vậy.

Lục Tu Viễn cụp mắt nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãng vẫn không có biểu cảm, đèn đường hắt bóng trên mặt anh, nửa sáng, nửa tối, càng làm cho anh trở nên lạnh lùng hơn, như có thể bất ngờ mở miệng nói cô cút đi.

Thẩm An An nhanh chóng tìm kiếm các loại kịch bản trong đầu xem nên diễn tiếp như thế nào, từ từ thu hồi nụ cười trên gương mặt, giả vờ tủi thân và đau lòng, hít hít cái mũi nói: "Em thật sự không nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh, không phải em cố ý không đến gặp anh đâu."

Được rồi, cô không dám nói sự thật, cô sợ sau khi nói ra sự thật, Lục Tu Viễn sẽ bỏ đi, cô sẽ không diễn tiếp được nữa. Bây giờ người này đã trở thành tổng tài giá trị bản thân tới hàng tỷ, đùa à, cô không thể đắc tội với anh ta đâu, giả vờ đáng thương cũng tốt, giả vờ tủi thân khổ sở cũng tốt, dù sao cô cũng phải nghiến răng cố gắng thôi.

"Với ai?" Vốn vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên Lục Tu Viễn mở miệng hỏi.

Đầu tiên Thẩm An An rất sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại: "Cùng La Nguyệt, một cô bé rất đáng yêu, cô bé đó là fan của em, em gặp cô bé đó tại công ty W&Y, cô bé nói ba cô ấy là tổng giám đốc của công ty W&Y."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!