Tóm tắt
Uyên Uyên nhà ta lợi hại lắm luôn á!
Cho đến khi trở lại điểm xuất phát một lần nữa, Tuyết Mịch mới biết Tùng Khê và Cảnh Hoán vừa rồi đang tranh cãi gì bên ngoài tường cung, vừa ngẩng đầu liền thấy hai người kia nhảy xuống, Tuyết Mịch nhịn không được nói: " Các ngươi hình như lại quay ngược về chỗ này rồi. "
Tùng Khê nhìn Tuyết Mịch: " Ở gần Trần Hư cung có hộ pháp hay kết giới gì không? "
Tuyết Mịch lắc đầu, y biết hộ pháp là cái gì, Lạc Linh đã từng nói qua, nhưng y không biết nơi nào trong Trần Hư cung có hộ pháp, dù sao ở ngóc nghách nào trong đây y cũng có thể đi tới đi lui không chút trở ngại, chưa từng bị ngăn cản.
Cảnh Hoán mặt mày ủ rũ nhìn Tùng Khê: " Làm sao bây giờ? Chúng ta không đi ra được sao? "
Tùng Khê nhìn qua Cảnh Hoán, rồi lại nhìn Tuyết Mịch đang ngơ ngác nói: " Chúng ta có thể đi bằng đường chính. "
Cảnh Hoán đột nhiên khẩn trương hô: " Nhưng trên đường chính sẽ có rất nhiều thiên binh đi tuần tra! "
Cảnh Hoán nói xong mới ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vàng liếc nhìn Tuyết Mịch, sợ Tuyết Mịch từ trong lời nói của hắn phát hiện cái gì.
Nhưng hiển nhiên, Tuyết Mịch cái gì cũng không để ý, y chỉ khó hiểu hỏi: " Thiên binh thì làm sao? "
Tùng Khê đặt một tay lên người Cảnh Hoán, bọn họ vừa mới bắt đầu tranh cãi về vấn đề này, đây là lần thứ tư bọn họ bị quay ngược về đây, vì vậy hắn mới nói muốn đi bằng đường chính, nhưng trên đường chính lại có rất nhiều thiên binh đi tuần tra, bọn họ đều từ Hạ Tiên giới lên đây, nếu bị cản lại, nhẹ thì bị đuổi về, còn nặng thì sẽ bị trách phạt.
Thiên giới chia làm ba tầng trời, nơi các vị Thượng Thần tọa lạc chính là Tam Trọng Thiên, kế tiếp là Nhị Trọng Thiên hay còn gọi là Hạ Tiên giới, là nơi mà những người vừa từ Nhân giới, Ma giới, hoặc thậm chí là Yêu giới tu luyện phi thăng lên tiên giới đến.
Còn tầng cuối cùng là Nhất Trọng Thiên, đây được xem là đáy toàn bộ Tiên giới, phải chậm rãi tu luyện nâng cao thực lực sau khi phi thăng, mới có khả năng phá vỡ kết giới ở Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên, nhưng nếu muốn lên Tam Trọng Thiên, ngoại trừ xuất thân ghê gớm hoặc có duyên cơ ra thì chỉ có thành Thần mới lên được.
Tùng Khê cùng Cảnh Hoán đều là Nhị Trọng Thiên, cha mẹ hai người đều là tu sĩ của Nhân giới phi thăng lên, hóa Tiên là đỉnh cao mà họ có thể đạt tới, nhưng còn muốn thành Thần thì vô vọng, liền phải ở lại Nhị Trọng Thiên. Tuy bọn họ đã là Tiên nhưng tuổi thọ vẫn có điểm kết thúc, nên hiện giờ chỉ còn lại hắn và Cảnh Hoán nương tựa lẫn nhau.
Không giống Cảnh Hoán đang cực kỳ căng thẳng, Tùng Khê thần sắc rất bình tĩnh: " Chúng ta là lẻn ra ngoài chơi, nếu gặp phải thiên binh liền bị bắt, cho nên nhìn thấy thiên binh chúng ta nhất định phải trốn. "
Thực sự là không thể cứ đi vòng vòng quanh đây bằng con đường tắc mãi được, cuối cùng Tùng Khê quyết định đi đường chính, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ này, thà mạo hiểm còn hơn.
Đối lập với Cảnh Hoán đang lo sốt vó, Tuyết Mịch hoàn toàn vô tri không biết sợ, vẻ mặt y hiện rõ sự tò mò khám phá chung quanh, mãi cho đến khi đi theo bọn Tùng Khế tới đường chính, hai mắt Tuyết Mịch càng mở to hơn, nơi nào cũng đều được ánh mắt của y lướt nhìn qua.
Phong cảnh của Trần Hư cung vốn dĩ đã rất đẹp, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một cung điện, làm sao có thể so sánh với toàn bộ Thiên giới.
Sau khi đi tới đường chính, thứ đầu tiên lọt vào mắt là đàn hạc trời và sếu bay, ngũ sắc tường vân (*) lượn lờ, lại có thác Linh Tuyền từ trong mây cao ngất đổ xuống, phía trên đỉnh đầu còn có thể thấy được một số dải ánh sáng lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện
(*) Ngũ sắc tường vân: đám mây năm màu.
Ngay khi Tuyết Mịch định nhìn kỹ hơn, Tùng Khê đã một phen giữ chặt lấy y bảo: " Ngươi đừng có ở đây xem loạn. "
Tuyết Mịch chỉ tay lên không gian trên đỉnh đầu, tò mò hỏi: " Cái đang lóe lên trên kia là cái gì? "
Tùng Khê không nói nên lời nhìn Tuyết Mịch: " Đó là dấu hiệu của Thượng Thần Thượng Tiên đang đi ngang qua, đừng nhìn nữa, trực tiếp nhìn chằm chằm như vậy là tội bất kính, gặp được người tính tình tốt thì may ra chỉ bị phạt nhẹ, chứ gặp được người tính tình không tốt, đánh chết người là đáng đời. "
Tuyết Mịch vội vàng thu hồi ánh mắt, cẩn thận đi theo Tùng Khê, trong lòng thầm nghĩ, những Thượng Thần Thượng Tiên bên ngoài thật hung dữ quá aa, chỉ nhìn có mấy cái mà cũng không cho, quả là Uyên Uyên vẫn là nhất.
Đi chưa được mấy bước, bọn họ đã nhìn thấy thiên binh đang tuần tra, Tùng Khê rất cảnh giác kéo hai người vào sau một bức tượng đá để trốn, khi thiên binh đi lướt qua rồi liền thở phào nhẹ nhõm.
Những thiên binh đó đều mặc áo giáp bạc, tay cầm trường thương, mỗi người đều có khí chất phi phàm, đi thành hàng dài như vậy càng thêm oai phong lẫm liệt.
Tuyết Mịch lén lút nhìn một cái, không dám nhìn lần thứ hai, khó trách đám Tùng Khê sợ thiên binh như thế, những thiên binh này quả thực rất đáng sợ.
Khi chuông báo động được dỡ bỏ, Tùng Khê và Cảnh Hoán lần lượt thở phào nhẹ nhõm, Tùng Khê kéo nhẹ áo của Tuyết Mịch, nhỏ giọng dò hỏi: " Trên người ngươi có thẻ bài vào cung không? "
Tuyết Mịch thắc mắc nhìn hắn: " Thẻ bài vào cung là cái gì? "
Tùng Khê cau mày: " Đến thẻ bài vào cung mà cũng không biết là cái gì? Sao ngươi trở thành tiên đồng ở Thần Hư cung được vậy? Quên đi, sớm biết đã không trông cậy vào ngươi được. " Phỏng chừng do tuổi tác còn quá nhỏ nên chưa bắt đầu làm việc, cuối cùng hắn cũng phải dựa vào chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!