Giờ phút này Phượng Tân vốn tưởng rằng mọi việc đã được nắm chắc, không ngờ lại gặp một làn sóng cường giả khác.
Đám người Long Thập Thất đương nhiên là nhận ra nhau, tuy rằng trước khi tới đều là mỗi người hành động riêng lẻ vẫn chưa trải qua thương lượng, nhưng dù sao cũng là đồng tộc, dáng vẻ che lấp hơi thở, vẫn có thể cảm ứng được.
Bọn họ áp chế tu vi vốn chính là có chút bắt nạt người, tự nhiên sẽ không có khả năng liên thủ với nhau, nếu không cả cái cây này, người khác đừng hòng lấy được một quả nào.
Vốn đã tính dựa vào bản lĩnh riêng của mỗi người, nhưng không ngờ lại giết ra một đám cường giả, Long Thập Thất và Húc Dương là trẻ tuổi nhất, tính tình lại vô cùng dễ kích động, trong lúc chiến đấu kịch liệt, sao còn để ý được chuyện khác, nhìn thấy trái cây liền hái, ai tới tranh đoạt ngăn cản liền đánh, đánh đến say sưa vui vẻ.
Thẳng tay đánh người bên cạnh đến mức thay phiên kêu khổ, đều là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, vì sao lại chênh lệch lớn như thế!
Có thể chống cự địa tâm hỏa đến gần thần thụ lấy quả, có ai không phải cường giả một phương, mặc dù trong cùng một cấp cũng có phân biệt mạnh yếu, nhưng thái quá đến nỗi như thế này, thậm chí có người hoài nghi đó là lão tổ nhất tộc nào da mặt dày áp chế tu vi rời núi.
Nhưng nếu chỉ mạnh mẽ một phương thì cũng thôi, lại nhìn bên cạnh, ít nhất bốn năm đám đối thủ mạnh mẽ như thế, mạnh đến thậm chí dùng hết sức lực mới có sức chiến đấu một trận, còn chỉ là sức chiến một trận mà thôi, cứ như là sắp sửa xảy ra chuyện lớn gì đó, mấy lão tổ đều đi ra cả à?
Nghĩ như vậy, tu sĩ vốn dĩ chỉ nghĩ cố hết sức là được, lập tức càng thêm không dám nương tay, có tên bị kích thích thậm chí lấy ra đại chiêu tuyệt sát áp đáy hòm.
Thiên địa bảo tài bậc này vốn là đáng giá liều mạng cướp lấy, dưới tình huống không biết là vì dị tượng hay là vì chuyện gì mà nhiều tu sĩ cường hãn như vậy tới tranh đoạt, càng làm nhân tâm bất an, cảm thấy nên lấy chút linh quả làm bảo hiểm.
Giữa đường Lục Nhiễm hái quả không nhịn được thở hắt ra, nhớ trước đây thời điểm vẫn là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đối thủ gặp phải cũng không hung mãnh như vậy, chính là những người bên đó, mấy Long Quân kia đã sớm phân biệt rõ ràng, cũng may mọi người đều rất ăn ý vẫn chưa đối đầu, bằng không đánh nhau rồi, làm gì còn chỗ hái quả, hời cho người khác luôn.
Lục Nhiễm cảm thấy mình vẫn luôn chưa thành thần, có lẽ là do quá mức lười biếng, nhìn trong lứa tu vi ngang hàng, nếu không phải là dựa vào kinh nghiệm thực chiến trên vạn năm, thì suýt nữa đã đánh không lại, chờ nhóm tu sĩ Độ Kiếp kỳ đó sau này phi thăng, chẳng phải càng đáng sợ!
Ở Tu chân giới thật sự là không chừa chỗ nào cho người ta thở dốc, sóng trước không vội vàng chạy về phía trước, sợ trong chớp mắt sẽ bị sóng sau đập chết.
Lục Nhiễm hoàn toàn không ngờ tới, người ta sẽ liều mạng chém giết như vậy, hoàn toàn chính là bị nhóm không có võ đức này kích thích, thấy họ mạnh như vậy, hoàn toàn không dám nương tay, mà nhóm người khác thấy cũng mạnh như vậy, ra tay càng thêm nhanh chuẩn tàn nhẫn, dưới sự kích thích lẫn nhau như vậy, đương nhiên là càng đấu càng cuốn.
Chúng tu sĩ tu vi dưới độ kiếp đại viên mãn: "..." Hoàn toàn không để cho người ta miếng thịt nào để ăn a, linh quả nghịch thiên khó có được, nhưng mạng quan trọng hơn, sợ rồi sợ rồi.
Nhiều người thấy đã không có hy vọng, giữ mạng rời khỏi chiến cuộc đầu tiên, sau đó báo tin tức về gia tộc hoặc là tông môn, năm nay cạnh tranh kịch liệt, nhóm người này thật sự là đến vòng quyết chiến cũng không thể chen vào.
Đến khi ánh mặt trời dần tối, linh quả cuối cùng cũng bị hái xuống, Long Thập Thất và Húc Dương đánh nhau kịch liệt cũng cùng lui đi một thân nhiệt huyết, nhìn nhau rồi trực tiếp thuấn di biến mất tại chỗ.
Lục Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ vài vị Long Quân còn lưu lại, cũng vung tay lên mang hai tên cấp dưới bay khỏi nơi đây.
Vân Li thong thả ung dung thu hồi linh kiếm còn nhỏ máu của mình, nhìn Mặc Đình, khuôn mặt bình phàm lộ ra nụ cười ôn nhu, cũng vung lên ống tay áo biến mất phía chân trời.
Mặc Đình một thân hắc y, hơi thở sát phạt đầy người còn chưa tản đi, quanh thân càng là kiếm ý mãnh liệt đáng sợ, khiến người khác hận không thể né xa ba thước.
Chờ kiểm kê xong thành quả của trận đánh nhau kịch liệt này, lúc này mới vừa lòng rời đi.
Mấy sát thần hung dữ nhất cuộc chiến đã rời đi, mọi người mới lại lần nữa như ong vỡ tổ mà phi đến gần thần thụ, địa tâm hỏa này nếu lui một ngàn bước, trừ linh quả nghịch thiên ra, dòng suối trong cốc còn sinh ra một ít thiên hỏa thạch, nếu có thể tìm được một viên, tốt xấu gì cũng có thể đền bù tổn thất không cướp được linh quả.
Dư lại thiên địa linh bảo sinh ra trong địa tâm hỏa, mấy vị Long Quân đương nhiên là không thèm để ý, nếu không phải là Tuyết Mịch thích ăn trái cây, bọn họ ngay cả thần thụ cũng không có hứng thú.
Phượng Tân cách Triều Thánh Thành không bao xa, Truyền Tống Trận tự nhiên cũng có, mấy Long Quân trước sau truyền tống trở về Thành, lại trực tiếp thuấn di trở về Yêu Thần Điện, một bên cởi bỏ ngụy trang trên người, Long Thập Thất cuối cùng cũng hoàn hồn, hỏi ra nghi hoặc: "Hiện nay cường giả nhiều như vậy, cũng may là ta tự thân xuất mã, nếu phái người đi sợ là không cướp được bao nhiêu."
Vân Li theo sau trút bỏ khuôn mặt và quần áo bình thường, nói: "Đối phương chỉ sợ là người của Thời Uyên Thượng thần."
Húc Dương hơi nhíu mày: "Ngươi nhận ra?"
Vân Li: "Một vạn năm trước, may mắn từng liên thủ kháng sát với Lục Nhiễm tiên quân bên người Thời Uyên thượng thần, bởi vậy quen thuộc một ít chiêu thức."
Long Thập Thất lập tức buồn bực: "Được lắm Thời Uyên! Không ngờ lại phái Thượng tiên lấy quả, cũng quá tâm cơ!"
Mặc Đình từ ngoài đi vào liếc một cái không hề cảm tình, Húc Dương cũng trợn trắng mắt: "Ngươi nói người khác, chính ngươi không phải chắc?"
Long Thập Thất lập tức nghẹn, y đã quên chính mình cũng áp chế tu vi bắt nạt người khác, nhưng một ngàn năm liền chỉ có một lần này đây, trước kia mỗi lần nhóm bọn họ cũng sẽ phái người đi lấy quả, nhưng quả đoạt được không dùng để luyện đan thì cũng coi là quà để ban thưởng, căn bản không có tồn trữ.
Hiện tại nhãi con lại nhỏ như vậy, cũng không thể muốn ăn cái quả trái cây cũng uỷ khuất đi, nghĩ đến người khác có mà Tuyết Mịch lại không, Long Thập Thất liền thấy tủi thân!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!