Chương 57: Công lực chọc giận tăng lên

Sự việc của Luật Sự Các và Chấp Pháp Đường đã ổn, nhưng sóng gió vẫn chưa lắng xuống, Ý Tiêu và Nhan Khinh muốn loại bỏ hết tất cả thế lực thuộc về Minh Thiển Du thay bằng người của mình, cũng không phải dễ dàng làm được.

Nhưng bọn họ cũng thông minh, dứt khoát học theo biện pháp của Tiểu Long Quân, trực tiếp tiến hành cuộc thi chiêu nạp, dùng thành tích mà nói chuyện.

Không được náo nhiệt như trong mấy học viện, muốn vào Chấp Pháp đường phải đạt tu vi ngạch cửa tối thiểu, không thì nếu như tu sĩ có tu vi cao gây chuyện, người của Chấp Pháp Đường tu vi lại thấp cũng không áp chế được, vì vậy Chấp Pháp đường liền dứt khoát tiến hành luận võ, dùng thực lực nói chuyện.

Ở nơi thực lực vi tôn như Địa giới, đấu võ xem thành tích ai cũng không thể cãi, ngay cả các thế lực lớn bên trong Chấp Pháp đường đan xen ngang dọc, nhưng đó cũng chỉ là ngầm bên trong, cho dù trong lòng mọi người biết rõ thì cũng sẽ không để lộ ra ngoài mặt, nhưng nếu như luận võ chiến thắng ở trước mặt mọi người, thì dẫu thế lực sau lưng ngươi có to lớn, cũng không thể cưỡng ép quần chúng làm người mù.

Cũng là một loại dùng thực lực nói chuyện.

Động tĩnh trong học viện còn náo nhiệt hơn so với lúc tuyển Các chủ Đường chủ, ngay cả lực chú ý vào Tiểu Long Quân cũng ít đi.

Không cần biết Tiểu Long Quân bình dị gần gũi đến mức nào, thì cũng là một sự tồn tại mà bọn họ không thể khinh nhờn, mặc dù cùng học ở Thánh Linh, thì cũng không phải muốn là liền có thể tới gần.

Ngoại trừ một bộ phận nhỏ người sẽ đặt tâm tư lên Tiểu Long Quân, thì phần lớn mọi người đều sẽ không lẫn lộn đầu đuôi, sẽ không vì nịnh bợ Tiểu Long Quân mà chậm trễ việc tu luyện của chính mình, dần dần, ngay cả nhóm đệ tử cùng lứa với Tuyết Mịch, cũng đều ổn định tinh thần chuyên tâm tự mình học tập, nhiều nhất chính là khi tiếp xúc với Tiểu Long Quân sẽ có thái độ cung kính hoặc là né tránh.

Mặc dù không tự do tự tại không ai quen biết y giống như lúc trước, bây giờ cho dù là đi học hay đi nơi nào khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều sẽ thu hút mọi ánh nhìn, nhưng lâu dần Tuyết Mịch cũng tập thành thói quen, có thể xem những ánh mắt kia không tồn tại, thì sẽ không ảnh hưởng đến y.

Có điều muốn nói hoàn toàn không ảnh hưởng thì cũng không quá ổn, ít nhất trước kia nếu như có tâm sự, y sẽ tùy tiện nhảy nhót ở trên đường, nhưng bây giờ bởi vì ánh mắt tụ tập trên người, y rụt rè, nhưng không mất đi sự ổn trọng để Long tộc phải mất mặt.

Ô Không Không nghe Tuyết Mịch than thở xong, không nhịn được cười ha ha: "Cho dù không rụt rè, thì có ai dám nói gì ngươi sao, hơn nữa, mọi người vốn đều biết tuổi của ngươi mà, cho dù có hoạt bát thì như thế nào, sẽ cảm thấy ngươi đáng yêu."

Tuyết Mịch không cần đáng yêu, y muốn lợi hại giống như Uyên Uyên vậy, muốn mạnh mẽ giống như Uyên Uyên, giống như Uyên Uyên ừm... Tuyết Mịch không hình dung ra được, nhưng y muốn trở thành một người giống như Uyên Uyên, thong dong ưu nhã, gặp chuyện gì cũng không kinh ngạc.

Có điều lời này y không nói với Ô Không Không, là ai y cũng không nói, là tự y nghĩ như thế, ngay cả Uyên Uyên cũng không biết.

Lúc suy nghĩ, Tuyết Mịch nhịn không được kiễng mũi chân, nghĩ đến Uyên Uyên, bỗng nhiên y liền không giải thích được.

Khi hai người đang trò chuyện, có người hầu tới báo nói là Bách Lý công tử đã chờ trong đại sảnh.

Tuyết Mịch nhìn về phía Ô Không Không: "Bách Lý hẹn ta đi một hội đấu giá, ngươi muốn đi cùng không?"

Ô Không Không liên tục lắc đầu, nàng vẫn có hơi sợ tên Bách Lý đó, hơi thở bá đạo trên người đối phương khiến nàng không dám nhiều lời, nhưng mà nàng lại không quản được miệng của chính mình, nhìn thấy cái gì cũng đều theo bản năng muốn nói hai câu với người bên cạnh, nếu như ở bên cạnh Bách Lý kia, nàng chỉ sợ sẽ phải nghẹn chết.

Tuyết Mịch tất nhiên sẽ không cưỡng cầu, thấy nàng chạy về viện mình nhanh như một cơn gió, Tuyết Mịch liền đi đến đại sảnh.

Bách Lý Hương Đình vừa thấy y liền nhướng mày cười, hắn cũng không ngờ tới, Tiểu Long Quân không lên tiếng thì thôi, một khi hành động, toàn bộ Thánh Linh gần như đều thay đổi.

Luật Sự các chưởng quản toàn bộ chế độ pháp quy của Thánh Linh, trừ phi là trưởng lão phạm tội do Minh Kỷ đường quản, thì học sinh đều thuộc về Luật Sự các, một Thánh Linh cũ mới gì cũng hơn hàng vạn năm, có thể hình dung được quyền thế lớn bao nhiêu.

Bây giờ lại vì một câu nói của Tiểu Long Quân mà thay đổi, cho dù hắn ta tự nhận là cũng có chút hiểu biết về Tuyết Mịch, thì cũng chưa nghĩ đến Tiểu Long Quân nhìn như mềm mại kia, sẽ cứng rắn như thế.

Sau khi cảm thán lại cảm thấy chuyện lẽ ra cũng nên như thế, nghe nói là do có người chủ động kiếm chuyện, Chấp Pháp đường đến thiên vị giúp đỡ, chờ người nọ bị giáo huấn, ngay cả các chủ của Luật Sự các cũng tự mình ra mặt, còn tự cho là giải quyết xong xuôi.

Đối với Bách Lý Hương Đình, đó là bởi vì Minh Thiển Du tại vị đã lâu, tự cho là ngự trị Thánh Linh, bị người ta nịnh hót xuôi gió xuôi nước hơn một ngàn năm, cũng liền thiếu đi phần cảnh giác nên có kia.

Đúng như lời tổ phụ của hắn đã nói, có thể bá đạo tùy hứng nhưng không được phép ngu ngốc, có thể được người ta theo đuổi nịnh hót, nhưng không thể chỉ nhìn thấy sự theo đuổi và chỉ nghe thấy lời nịnh hót, nghịch cảnh là nền tảng để tiến lên phía trước, thuận cảnh quá mức bằng phẳng, thì té ngã một cái chính là diệt vong.

Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt không khỏi mang theo chút tò mò nhìn về phía Tuyết Mịch, nếu bàn về suôn sẻ, sợ là sẽ không có ai suôn sẻ hơn so với Tiểu Long Quân, cũng đã suôn sẻ cả đường dài rồi, thì sẽ như thế nào đây.

Tuyết Mịch ghé sát vào hắn vài phần: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Bách Lý Hương Đình nghe vậy cười một cái: "Chưa từng thấy qua, toàn bộ Thánh Linh thay đổi vì Tiểu Long Quân, tất nhiên ta muốn nhìn Tiểu Long Quân uy vũ bất phàm nhiều hơn một chút, nhìn cho rõ ràng, rồi đặt ở trong lòng, đêm cúng bái tam tỉnh*, quyết không được dẫm vào vết xe đổ của người khác."

*Tam tỉnh: Ba điều tự hỏi mình, chỉ sự tự xét mình. (Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?)

Tuyết Mịch lập tức ghét bỏ nhíu mày: "Ngươi nói chuyện thật buồn nôn, ngươi đừng đặt ta ở trong lòng, ta không cần ở trong lòng của ngươi!"

Bách Lý Hương Đình không nhịn được cười lên ha ha, trên đời làm sao lại có sự tồn tại thần kỳ như Tiểu Long Quân, thật là... quá đáng yêu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!