Hôm nay Tuyết Mịch trở về thành Vân Khởi từ sớm, vừa tới nơi đã nôn nóng muốn kéo Thời Uyên đi tắm. Từ nhỏ, mỗi ngày Thời Uyên đều tắm cho y, cho tới bây giờ đã trở thành thói quen, ngay cả ở Yêu Thần Điện, Yêu Hoàng cũng làm cho y một bồn tắm riêng.
Nhưng ngày hôm qua y đều ở học viện Thánh Linh, đến cả Yêu Thần Điện cũng chưa trở về, mặc dù Thấm Thuỷ Lâu của y cũng có bồn tắm riêng nhưng đây là lần đầu tiên y sống một mình ở bên ngoài, mà Thập Thất thúc cũng không có dẫn y đi thích ứng với hoàn cảnh xung quanh trước, nên y một chút hứng thú để tắm cũng không có.
Hiện tại đã về Vân Khởi, điều duy nhất y muốn làm bây giờ là thoải mái tắm một cái, còn phải kéo Thời Uyên đi hộ vảy cho y.
Thời Uyên nhìn nhóc con còn có không ít yêu cầu nói: "Lạc Linh không đủ để ngươi sai sử?"
Tuyết Mịch vội vàng nói: "Lạc Linh là nữ tử, ta là nam tử, nam nữ khác biệt."
Thời Uyên bật cười: "Quả nhiên đi học mới biết nam nữ có khác biệt."
Tuy rằng đi học nhưng còn chưa chính thức bắt đầu, Tuyết Mịch thấy Thời Uyên cười như khích lệ mà như không phải, trên mặt liền đầy vẻ nghi hoặc nhìn hắn: "Nam nữ khác nhau phải không?"
Thời Uyên bế y đi tới bể tắm: "Đúng vậy."
Bồn tắm của Thời Uyên nằm trên đỉnh núi trong tẩm cung, ngọn núi này được dẫn vào mấy nguồn linh mạch cực kỳ thuần tuý, bởi vậy trong cung lúc nào cũng có linh khí vờn quanh, mặt hồ linh vụ mờ mịt.
Bên trong bồn tắm đều được trải bạch ngọc, một nửa xây trong nhà một nửa lại xây bên ngoài, nên có thể ngắm nửa bầu trời của Thần Điện Vân Đỉnh, trong bóng đêm còn có thể vừa thư giãn vừa ngắm trăng.
Linh tuyền trong ao đều là nước dẫn từ sông Thiên Hà tới, rót vào hai cái đầu rồng cũng được làm từ tinh thạch Thiên Hà, nước từ đầu rồng nhỏ giọt chảy ra, dưới đáy bể còn phong bế một đạo thiên địa linh hoả tương đối ôn hoà, nên nước trong bể lúc nào cũng sạch sẽ ấm áp.
Bên cạnh bể tắm còn trồng một vài cây Dạ Oánh, loài cây này bởi vì hấp thụ ánh sáng của mặt trăng nên cũng tản mát ra ánh sáng mềm mại, mấy nhánh cây vì tham luyến linh khí, mà nỗ lực sinh trưởng rũ trên mặt hồ, ánh sáng lấp lánh ẩn hiện trong màn linh khí nồng đậm trên mặt nước, làm toàn bộ linh cung trở nên ôn nhu lưu luyến hơn.
Tuyết Mịch đã quen tắm ở bồn tắm của Uyên Uyên, mặc dù Hoàng bá bá cũng làm cho y một bồn tắm riêng nhưng y vẫn cảm thấy không thoải mái bằng ngâm mình ở bồn tắm của Thần Điện.
Vừa đến nơi quen thuộc, Tuyết Mịch liền hoá thành một con bạch long trượt vào trong nước, vui vẻ bơi vài vòng trong bồn tắm, lúc này Thời Uyên mới cởi áo ngoài ra bước vào bồn.
Thời Uyên tới, Tuyết Mịch nhanh chóng bơi lại gần, quấn quanh người Thời Uyên, đuôi rồng còn nhếch lên đập đập mặt nước: "Uyên Uyên ngươi nhìn xem ta có lớn hơn không?"
Thời Uyên nhìn long thân của y, khẽ ừ một tiếng: "Đúng là có lớn hơn một chút."
Nhớ ra còn chưa kể Thời Uyên nghe những chuyện xảy ra ở học viện, Tuyết Mịch bám trên người Thời Uyên nói: "Rõ ràng mẫu gia của Phồn Lũ không đúng, bọn họ trước hối hôn, hại chết phụ mẫu hắn, còn vì vậy mà coi hắn là sự sỉ nhục nữa, rõ ràng cùng là huynh đệ trong một tộc, lại không giúp đỡ nhau mà còn bắt nạt hắn."
Trên đường từ Lộc Sự Các về Yêu Thần Điện, bởi vì không muốn sau này lại bị người Quân gia phiền toái làm y hiểu lầm, Phồn Lũ liền tỉ mỉ nói tình huống trong nhà hắn, Tuyết Mịch nghe vậy liền cảm thấy rất tức giận.
Tuyết Mịch nói: "Nhưng mà Phồn Lũ nói muốn dựa vào chính mình, không muốn ta tìm người Quân gia giúp hắn ra mặt."
Thời Uyên: "Vậy ngươi tính toán như thế nào?"
Tuyết Mịch để đuôi trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động: "Hắn muốn dựa vào chính mình thì cứ tuỳ hắn thôi, nhưng sau này nếu mấy người Quân gia đó dám tới trêu chọc ta, ta liền đánh bọn chúng, những người đó thật quá xấu xa."
Thời Uyên khẽ bật cười ra tiếng: "Bọn chúng dám đến trêu chọc ngươi thì cứ thẳng tay đánh bọn chúng đi."
Thấy Thời Uyên cũng chiều theo ý mình, Tuyết Mịch lập tức vui vẻ thả Thời Uyên ra ngụp lặn ầm ĩ trong nước.
Thấy y còn muốn chơi đùa, Thời Uyên liền ngồi bên cạnh bể nhắm mắt dưỡng thần.
Tuyết Mịch lặng lẽ nhô đầu lên khỏi mặt nước, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Thời Uyên, bên cạnh Thời Uyên còn có nhánh cây Dạ Oánh phát ra ánh sáng, cũng chiếu sáng thân thể trắng như bạch ngọc của hắn.
Tóc hắn đen dài so với tiên vân ti còn mượt mà hơn, khi thả trong nước tạo thành những làn sóng khiến mái tóc chậm rãi phiêu tán, những gợn nước lưu động làm ướt đẫm vạt áo trong trước ngực Thời Uyên.
Một chút bọt nước chảy từ cổ xuống hõm vai, tích đầy rồi tràn ra, cuối cùng rơi xuống mặt nước, biến mất giữa làn linh khí mờ mịt.
Tuyết Mịch chỉ lộ ra một đôi mắt trên mặt nước, nhìn Thời Uyên ở giữa ánh trăng dần dần rơi vào trầm mê, mãi đến khi một giọt nước búng vào trán, Tuyết Mịch lắc lắc đầu, mới thấy Thời Uyên đã mở mắt ra nhìn y.
Tuyết Mịch lắc đuôi bơi tới: "Uyên Uyên!"
Thời Uyên rũ mắt nhìn tiểu nhãi long bơi đến: "Chơi xong rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!