Chương 47: Gặp lại Bách Lý Hương Đình

Chỗ ở của Tuyết Mịch sớm được sắp xếp xong xuôi, không cần đến Nội Sự Đường thay đổi thêm gì, cho nên đi con đường khác với mọi người.

Ô Không Không quay đầu lại nhìn Tuyết Mịch đang được tạp dịch dẫn đi, híp mắt lại ra vẻ đăm chiêu, sau đó nói với Bắc Mục đang đi bên cạnh nàng: "Nhìn xem Tuyết Mịch ở đâu, đổi cho ta cái viện ở bên cạnh chỗ y ở luôn."

Bắc Mục nghe nhưng chưa nhúc nhích gì, chỉ nhìn sang bằng ánh mắt sâu xa: "Y còn nhỏ, ngay cả hộ vệ tùy thân cũng được xếp trực tiếp vào học viện, nhất định thân thế bất phàm, Yêu tộc cấp càng cao thì quá trình trưởng thành càng chậm, nếu muốn y lớn lên thì sợ phải trăm năm sau."

Đầu tiên Ô Không Không chưa hiểu ý của Bắc Mục cho lắm, nhưng nàng cũng không ngốc, nhanh chóng ngộ ra vấn đề, bèn véo một cái vào cánh tay Bắc Mục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở trong mắt ngươi, ta là loại người như thế sao!"

Bắc Mục bị véo nhưng không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt tràn đầy đều là cảm xúc không nói nên lời.

Ô Không Không lại khó nén mà đá thêm cho hắn ta một cái: "Ta... ta chỉ muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tuyết Mịch thôi!"

Ánh mắt của Bắc Mục càng đầy ẩn ý hơn, thậm chí còn có chút ghét bỏ như thể nàng dám làm không dám nhận.

Ô Không Không tức giận trợn trắng mắt: "Ta muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Tuyết Mịch, coi như là kết thêm một người bạn, kiểu mà về sau y có ra ngoài ăn uống vui chơi thì ta có thể đi cùng ấy, nói không chừng ta sẽ nhanh chóng được ăn món Tiên Nhũ đông lạnh kia!"

Nói xong, nàng lại tức tối lẩm bẩm: "Cái Tiên Khách Cư kia cũng quá đáng thật, không đưa linh tinh thì phải hẹn trước nửa năm. Khách vãng lai thì làm sao? Khách vãng lai thì không phải khách à? Từ trên xuống dưới Tam giới đều một kiểu xấu tính như nhau, toàn trông mặt mà bắt hình dong, hừ!"

Bắc Mục liếc nhìn nàng, thậm chí còn ghét bỏ hơn cả lúc nãy, nàng tức giận, lại đạp thêm một cái: "Còn không nhanh lên! Tẩm các tốt đâu có nhiều, phần lớn đều rất quý giá, chậm chân thì sẽ bị người khác lấy hết đó!"

Tuy đã đổi sang môi trường mới nhưng kính Thần Ảnh vẫn được đặt ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Thời Uyên, nói chuyện cũng sẽ được hắn đáp lại, bên cạnh còn có Hoa Triều và Phồn Lũ quen thuộc, chỉ một chốc là Tuyết Mịch đã ôm kính Thần Ảnh ngủ thiếp đi.

Hoa Triều và Phồn Lũ đều có phòng riêng, nhưng sống trong học viện nên hai người bèn lên kế hoạch thay phiên nhau, mỗi người sẽ canh ngoài phòng của Tiểu Long Quân một lượt.

Dù sao đây không phải là Yêu Thần Điện mà cũng chẳng phải là Vân Đỉnh Thần Điện của Thần Quân, không đem Tuyết Mịch đặt trong tầm mắt, dù Yêu Hoàng có sắp xếp ảnh vệ nhưng hai người vẫn không yên tâm.

Một giấc ngủ thẳng tới hừng đông, vì mỗi viện đều tạo kết giới nên bên ngoài có âm thanh gì, bên trong cũng không bị ảnh hưởng, coi như ngủ khá yên giấc. Nhưng vấn đề là Ô Không Không kia tới quá sớm, gần như Tuyết Mịch mới tỉnh lại, mắt vừa hé ra thì Hoa Triều ở cạnh bên đã báo: "Ô Không Không tới."

Tuyết Mịch trên giường cựa quậy một chút mới hoàn toàn tỉnh táo lại, y ôm chăn ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Nàng tới làm gì? Tìm ta có việc gì sao?"

Phồn Lũ lấy ra mấy bộ quần áo để Tuyết Mịch chọn lựa, nói: "Sáng sớm hôm nay Ô tiểu thư đã dọn tới Lạc Sương Viện ở cách vách, nói sau này sẽ là hàng xóm nên tới hỏi thăm."

Tuyết Mịch à một tiếng, tiện tay chỉ vào một bộ thường phục màu trắng sữa.

Phồn Lũ cất gọn những bộ còn lại đi, tiến lên đổi áo ngủ cho Tuyết Mịch, mặc xong quần áo thì Hoa Triều tiến lên đeo phụ kiện và chải tóc cho y.

Bốn thị tỳ được Yêu Hoàng chọn đưa sang đây không có cơ hội làm việc, suốt ngày chỉ có thể đứng làm bốn đóa hoa ở bốn vách tường.

Tuyết Mịch thay đồ xong xuôi cũng lười đi đường, nơi y ở cũng không phải nhỏ, được gọi là Thấm Thủy Lâu, trong và ngoài viện đã có hơn một trăm gian phòng, vài vườn hoa, sơ sơ đã hơn trăm loại, suối tiên thác nước, linh thú được nuôi trong viện đủ loại kiểu dáng.

Con đường cần phải đi tính từ phòng ngủ của y ra đến sảnh ngoài cũng mất khá nhiều thời gian.

Cho nên Tuyết Mịch lười thành thói bèn nhanh trí lấy ra một lá Truyền Tống phù, bùm một cái đã thấy người xuất hiện ở sảnh chính.

Ô Không Không đang vắt chéo chân uống trà thấy Tuyết Mịch chợt hiện ra thì suýt phun trà trong miệng, nàng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn sang: "Ngươi còn biết thuật dịch chuyển?"

Tuyết Mịch híp mắt cười, xòe hai nửa của Truyền Tống phù đã rách cho nàng xem: "Bùa nè!"

Ô Không Không: "..."

"

Cho nên vì sao trong một cái đình viện nho nhỏ như vậy mà lại phải dùng Truyền Tống phù? Hai bước chân mà cũng chẳng muốn đi, rốt cuộc là do quá lười hay là do quá giàu.

Hoa Triều và Phồn Lũ cũng nhanh chóng tới đây, nhưng bọn họ không xa xỉ tới nỗi dùng Truyền Tống phù mà là dùng phi hành linh thú Yêu Hoàng đưa để thay đi bộ mà bay tới sảnh chính.

Tuyết Mịch đã biết cách đãi khách, hơn nữa tiếp xúc vài lần với Ô Không Không nên y đã rất quen với nàng, cũng không cần phải có dáng vẻ khách sáo hàn huyên đôi câu, mà trực tiếp ngồi vào bàn, nhìn về phía Ô Không Không: "Ăn sáng chưa?"

Ánh mắt Ô Không Không sáng lên, không có chút dè dặt nào của con gái: "Chưa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!