Tuyết Mịch lo âu trong lòng, cho nên tỉnh dậy rất sớm, khi tỉnh ngủ bên cạnh đã không còn người, hỏi Lạc Linh mới biết, hình như gần đây Uyên Uyên có được thứ gì tốt, nên đã đi luyện khí rồi.
Trước kia khi Uyên Uyên đến Thiên Đoàn các, Tuyết Mịch còn từng tò mò muốn cùng theo vào, nhưng sự tồn tại bị Thượng thần gọi là thứ tốt đẹp, thì không có một cái gì là ôn hòa dễ khống chế.
Hơn nữa hoả tức bên trong Thiên Đoàn Các là căn nguyên chân hỏa của Uyên Uyên, còn có một chút thiên địa linh hỏa khác, dù sao thì khi Tuyết Mịch tới gần liền rất không thoải mái, đốt người y đau bỏng rát, sau đó y liền không dám theo nữa.
Biết Thời Uyên đến Thiên Đoàn các, Tuyết Mịch liền hiểu hắn sẽ không có thời gian dùng bữa sáng với mình, cho nên chờ đến sau khi Lạc Linh mặc đồ cho y xong, liền vẫy vẫy tay tạm biệt nàng: "Ta ăn sáng ở thành Triều Thánh đây!"
Nhìn bóng dáng vui sướng của Tiểu Long Quân đưa theo Hoa Triều và Phồn Lũ chạy đi, lúc này Lạc Linh mới xoay người, kêu người đổ bỏ đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.
Sau này đợi Tiểu Long Quân đi học ở học viện Thánh Linh, đây sẽ là tình trạng bình thường, nói rõ sau mười ngày nửa tháng hay thậm chí là lâu hơn mới quay về một chuyến, nàng phải nhanh chóng thích ứng mới được.
Chỉ là người đút Tiểu Long Quân uống ngụm sữa đầu tiên chính là nàng, mặc đồ tắm rửa chà lau long lân thì càng là một tay nàng chăm, bây giờ không nhìn thấy Tiểu Long Quân, khó tránh khỏi không nỡ, Yêu Thần Điện có Tiểu Long Quân, tất nhiên khắp nơi đều là tiếng cười nói rộn ràng đi.
Hôm nay Tuyết Mịch đến sớm, cũng biết ngày hôm qua Thập Thất thúc đã trở về, cho nên lần này đến Yêu Thần Điện, y liền không thèm trở về Tuyết Ngô Cung của mình, trực tiếp lén lút lần mò đến Viêm Tiêu Điện.
Tuyết Mịch cố ý giấu đi long giác cùng khí tức trên người, thấy Thập Thất thúc trở về, đang ngồi ở trong hoa viên ăn bánh sữa ngày hôm qua y mua cho, cho nên thân mèo lặng lẽ tới gần, chuẩn bị dọa hắn nhảy dựng.
Kết quả y cho rằng Thập Thất thúc không phát hiện, nhưng gót chân vừa mới đi đến sau lưng hắn, thì bị Thập Thất thúc đột nhiên quay người gầm một tiếng khiến y sợ tới mức oa oa kêu loạn.
Long Thập Thất dùng một tay bế Tuyết Mịch bị hắn dọa lên, cười ha ha nói: "Mịch Mịch thật là hư, con còn lén lút doạ ta sợ đúng không? Chiêu này khi ta còn nhỏ đã cùng Hoàng bá bá của con chơi đến phát ngán, con mà doạ ta sợ được sao!"
Tuyết Mịch tất nhiên sẽ bởi vì dọa người không thành, trái lại bản thân còn bị dọa mà sinh ra sợ hãi, dính người hiếm thấy duỗi tay ôm Thập Thất thúc, lại nhìn cái đĩa còn thừa hơn một nửa cái bánh sữa, lời nói mang theo giọng sữa ngọt nị nói: "Thập Thất thúc, bánh sữa ăn ngon không? Ta chỉ mua cho thúc thôi đó!"
Ra vẻ khác thường tất có yêu dị, Long Thập Thất cho rằng Tuyết Mịch che giấu chuyện xấu xa gì, muốn làm nũng để mê hoặc hắn trước, cho nên duỗi tay vừa chọc vừa cào ở trên người y: "Trên người của con giấu thứ gì dọa người? Hửm? Mới mấy ngày không gặp, Tuyết Mịch con vậy mà học được cách trêu chọc người khác?"
Tuyết Mịch bị hắn cào không ngừng cười khanh khách, vặn trái vặn phải muốn tránh khỏi bàn tay to kia, điên cuồng ầm ĩ đến mức thở hổn hển, lúc này Long Thập Thất mới thu tay lại, bóp chóp mũi của y, vẻ mặt đắc ý: "Bày trò à, chơi đánh lén với Thập Thất thúc, con còn non lắm!"
Tuyết Mịch cười mệt, xụi lơ ở trên người Long Thập Thất, được đút uống mấy ngụm nước mới ổn định lại, thấy Long Thập Thất cầm lấy bánh sữa đút đến miệng y, liền vội vàng cầm tay của Long Thập Thất, chuyển hướng bánh sữa, lại đưa về trong miệng hắn: "Thập Thất thúc ăn đi."
Lúc này Long Thập Thất mới cảm thấy kỳ lạ mà đánh giá Tuyết Mịch: "Hôm nay ngoan như vậy, vừa để ta ôm lại còn tới làm nũng với ta, còn cố ý mua bánh sữa, có phải là con định làm gì muốn Hoàng bá bá của con đáp ứng, nên mới tính toán đến lừa ta giúp đỡ?"
Tuyết Mịch ôm lấy tay của Long Thập Thất làm nũng: "Thập Thất thúc, nếu như ta làm thúc không vui, thúc sẽ giận ta sao?"
Long Thập Thất giả bộ suy nghĩ một lát: "Vậy thì phải xem xem con làm cái gì, nếu như con làm hư bảo bối ta thích nhất, thì ta sẽ giận, giận ít nhất ba ngày để chỉnh lý con mới được!"
Tuyết Mịch: "Nếu như còn nghiêm trọng hơn so với làm hư bảo bối của thúc thì sao?"
Long Thập Thất trực tiếp xoay mặt của Tuyết Mịch, để y ngồi trên đùi mình: "Nói đi, con làm sai cái gì? Có chọc sập trời, thì Thập Thất thúc ngăn lại giúp con là được."
Tuyết Mịch cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ta không biết, không biết Lam Xuyên hại chết phụ thân thúc, ta còn cùng Thanh Lộc làm bằng hữu, bây giờ ta biết, nhưng mà..."
Tuyết Mịch ấp a ấp úng nói ra, Long Thập Thất thay y nói tiếp: "Nhưng mà con đã làm bằng hữu với hắn."
Tuyết Mịch gật đầu.
Long Thập Thất cười ôm y vào trong lòng: "Nếu như ta không vui, thì ngày đầu tiên khi con quen biết Thanh Lộc ta đã tức giận rồi, Thanh Lộc là Thanh Lộc, Lam Xuyên là Lam Xuyên, huống chi đối với Lam Xuyên, ta cũng không có hận gì, mặc dù không thể tha thứ, nhưng cũng không bởi vì thế mà sinh hận."
Tuyết Mịch hỏi: "Vì sao chứ? Hắn hại chết phụ thân thúc đó."
Long Thập Thất xoa xoa cái đầu nhỏ của Tuyết Mịch: "Bởi vì phụ thân ta đã từng nói với ta, khoảnh khắc người được Phong Thần, hiểu rõ sứ mệnh và trách nhiệm của thần quang giao cho, bắt đầu của phụ thân là lúc được Phong Thần, kết thúc của người là khoảnh khắc bảo vệ muôn dân trong thiên hạ."
Đến nay Long Thập Thất vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ hắn được phụ thân ôm vào lòng, phụ thân hắn nói: "Làm thần tướng đệ nhất Yêu tộc, bảo hộ muôn dân là sứ mệnh của ta, vạn vật trong thiên hạ đều có bắt đầu và kết thúc, cho nên nếu như một ngày nào đó, phụ thân vì muôn dân thiên hạ này mà ngã xuống, thì phải hận cha đã bỏ rơi con, bởi vì con cũng là một trong số muôn dân này, chứ không nên hận người gây họa loạn muôn dân."
Khi đó tính tình của hắn bá đạo, yêu ghét rõ ràng, liền lý giải: "Vì sao chứ, ai thương tổn phụ thân và mẫu thân của ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"
Phụ thân hắn lại mỉm cười nói: "Bởi vì đây là Thiên Đạo luân hồi, luôn có vài chuyện xảy ra, rồi vài chuyện kết thúc, sau đó lại có vài chuyện mới sinh ra, nếu thiện ác đều có quả báo, thì không cần phải tiếp tục ghi nhớ trong lòng, cha hy vọng con vĩnh viễn đều vô ưu hạnh phúc, cho dù không thể trở thành người tài giỏi, cho dù không có cách nào phi thăng thành thần, nhưng chỉ cần con ở thế gian này vui sướng khoái hoạt, thì thiên hạ này cha cam tâm tình nguyện bảo hộ."
Long Thập Thất nói: "Cho nên ta không hận, Lam Xuyên đã nhận sự trừng phạt, trả giá vì việc hắn đã làm, ta còn có cái gì đáng hận nữa, cha ta hy vọng ta sẽ luôn sống tùy ý hạnh phúc, ta làm như người mong muốn là được, cho nên ta cũng hy vọng về sau Mịch Mịch cũng vẫn luôn hạnh phúc vô ưu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!