Chương 43: Đặt tơ trong tay xuống, nhãi con trong lòng hắn ...

Tuyết Mịch chạy qua con phố, quay đầu lại nhìn thì thấy Bách Lý Hương Đình không đuổi theo, lúc này y mới từ từ thả chậm bước chân rồi đi dạo một vòng, còn không quên nói thầm với Hoa Triều và Phồn Lũ: "Hai lần gặp hắn là hai lần thấy hắn đang đánh nhau. Nếu không phải là hai bên đánh nhau thì cũng là hắn đánh người khác. Sao hắn thích đánh nhau quá vậy?"

Vừa rồi lúc thanh niên kia ngã xuống từ trên lầu, Bách Lý Hương Đình đã có hành động vô thức kéo Tiểu Long Quân lui về phía sau nên Phồn Lũ nói đỡ cho hắn một câu: "Nếu hôm nay gặp phải người có tính tình kém hơn thì cô gái Nhân tộc kia có bị đánh chết ngay tại chỗ cũng xứng đáng."

Còn Hoa Triều không hề vì Bách Lý Hương Đình kéo Tiểu Long Quân ra mà nói đỡ cho hắn như Phồn Lũ, hắn ta hoàn toàn là theo kinh nghiệm mà nói: "Đây là do nàng kia ra tay trước đấy chứ, Bách Lý Hương Đình đánh trả coi như có qua có lại thôi. Ta cũng đã từng gặp một chuyện tương tự như vậy rồi, chỉ vì liếc mắt nhìn một Tiên cơ xinh đẹp thôi mà đã bị người đi theo nàng kia đánh vỡ khí hải, không thể tu luyện được nữa.

Ở trong Tam giới thì đây là chuyện bình thường, thói đời vốn là thắng làm vua mà, về phần thiên đạo luân hồi thì lúc lôi kiếp chưa đánh xuống, có mấy ai mà nhớ được nhân quả đâu, người nhớ được thì lại thành tâm ma, dẫn đến nhiều hậu quả xấu."

Tuyết Mịch suy nghĩ ý trong lời của hắn ta như thật: "Vậy nên trận đánh hôm nay của Bách Lý Hương Đình là đúng hả?"

Phồn Lũ đáp: "Đúng hay sai còn phải xem nhận thức của hai người kia nữa. Nếu người kia ghi thù trận hôm nay là một sự nhục nhã, chỉ luôn muốn báo thù thì mấy roi hôm nay của Bách Lý Hương Đình xem như lãng phí rồi. Còn nếu bởi vì vậy mà người kia thay đổi tâm tính, sớm nhận ra bản thân là ai thì đó là cơ duyên mà Bách Lý Hương Đình trao cho."

Đối với Tuyết Mịch mà nói thì chuyện này hơi phức tạp. Có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế không phải y của bây giờ có thể hiểu được. Dù có chia nhỏ ra nói với y thì có lẽ y cũng chỉ nghe hiểu được một chút mà thôi. Thế nên Phồn Lũ chỉ nói đến đúng chỗ là dừng.

Tuyết Mịch biết lần này Bách Lý Hương Đình đánh nhau không phải là do hắn ta ngang ngược bá đạo nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Xảy ra chuyện ồn ào vừa rồi, Tuyết Mịch không muốn đi quán trà nữa nên tùy tiện đi dạo loanh quanh rồi đổi sang quán khác. Ở một quán trà khác, thuyết thư đang kể câu chuyện về vị Tam Hoàng tử của Hồ Vương và Nguyệt Tịch tiên tử. Tuyết Mịch biết vị Nguyệt Tịch tiên tử này, đáng tiếc là ngày ấy chỉ thấy mỗi bóng dáng mà thôi.

Mặc dù ngồi ở phòng riêng cũng có thể nghe thấy thuyết thư nhưng cảm giác không thú vị như ngồi bên ngoài. Thế là Tuyết Mịch lên lầu hai ngồi ở vị trí gần cửa sổ để vừa có thể nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài vừa có thể nghe thấy thuyết thư bên trong.

Nhưng cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà ngồi cách y không xa lại có một đám thanh niên, trong đó còn có nam nhân vừa mới bị đánh kia.

Thanh niên kia vốn chỉ bị thương ngoài da, nuốt một viên đan dược hạ phẩm là vết thương có thể lành lại, càng chưa kể đến việc vừa rồi Thương Kiệt đã đưa cho hắn ta một viên đan dược thượng phẩm do không muốn chọc tới hộ vệ thành. Thế nên lúc này thanh niên kia bề ngoài tựa như cũng lành lặn không khác mấy với người xung quanh, thậm chí còn mời cả mấy người bạn tốt tới uống trà nghe thuyết thư nữa.

Tuyết Mịch ngồi bên cạnh nghe người nọ dùng giọng điệu hoàn toàn khác với dáng vẻ y nhìn thấy trước đó để kể lại câu chuyện vừa rồi.

"Chẳng qua chỉ là một nữ nhân tầm thường ở Hạ giới mà thôi, thật chẳng hiểu nàng ta cao ngạo cái gì."

"Còn Hoàng tộc nữa chứ, loại Hoàng tộc này còn chẳng bằng một tỳ nữ trong quý phủ, đã đến Yêu giới này còn không biết trời cao đất rộng!"

"Vốn ta thấy nàng ta khá xinh đẹp nên cân nhắc một chút, nếu nàng ta cảm động biết điều thì thật ra cũng có thể qua lại một thời gian. Kết quả chẳng những nàng ta không biết ơn mà còn hành động thô lỗ, mới khen có hai câu xinh đẹp thôi đã rút kiếm chém ta, thành Triều Thánh này sao có thể tha thứ cho hành động ngang ngược của nàng ta vậy được. Thật không biết sống chết!"

Mấy người đàn ông bên cạnh thanh niên kia đều nở nụ cười hèn hạ: "Thế nên Trình huynh à, rốt cuộc huynh đã chấm mút được chút gì từ tiểu công chúa Hạ giới kia chưa?"

Thanh niên họ Trình kia tức thì bày ra vẻ mặt khinh bỉ xem thường: "Nếu có chấm mút thì cũng là nàng ta được hời. Cái loại nữ nhân thô tục như thế, nếu tính tình ngoan ngoãn chút thì cũng nhìn được. Còn kiểu chanh chua đanh đá thì thật khiến người ta ăn mất ngon!"

"Chẳng qua tuy mấy người kia tới từ Hạ giới nhưng dù sao thì bọn họ cũng đại diện cho một đất nước, ra tay vô cùng hào phóng." 

Người bên cạnh cười ha ha: "Nếu đối phương không hào phóng thì sao hôm nay ngươi có thể mời được bọn ta đến ngồi ở Ngộ Trà Hiên này được?"

Có vẻ như thanh niên họ Trình kia nhận ra lời này có ý chế nhạo ngày thường hắn ta keo kiệt bủn xỉn nên không vui đập bàn: "Hay cho một Chu Nhị nhà ngươi, ta có lòng tốt mời ngươi uống trà mà ngươi lại nói lời bẩn thỉu như vậy là có ý gì hả?"

Người đang cười to kia cũng không hề nóng nảy mà nói từ từ: "Ồ ồ, ta khó chịu đấy, còn không cho ta nói ra à?"

Mấy người bên kia đang đấu võ miệng, Tuyết Mịch nghe thấy lại nhíu mày: "Thế nên là do hắn ta bắt nạt người ta trước nên lúc này mới có chuyện ư?"

Chỉ cần nghe những lời nói thô tục này đã biết tám chín phần mười là sự thật rồi. Cái gì mà có lòng tốt muốn khuyên bảo về quy củ của Yêu giới chứ, có mà dùng chủ đề để kiếm chuyện với người ta thì đúng hơn, lại còn nói ra những lời bẩn thỉu như vậy nên lúc này mới chọc vị công chúa Nhân giới tính tình vốn không tốt kia đuổi theo đánh cho.

Tuyết Mịch cảm thán: "Uyên Uyên nói đúng, ta không thể nóng nảy, không thể chỉ nhìn một mặt của sự việc đã quyết định, xem này, suýt nữa ta đã bị lừa rồi!"

Hoa Triều không nhịn được nói: "Ách... Hình như cú lừa này không lừa đến đầu chúng ta thì phải?"

Tuyết Mịch cũng đập bàn một cái: "Sao lại không chứ, vừa rồi hắn ta thảm như vậy, ta cũng cảm thấy hắn ta đáng thương!"

Hoa Triều liền vội sửa mồm ngay lập tức: "Cái này thì đúng là quá đáng rồi! Lừa gạt lòng thương của Tiểu Long Quân nhà ta, người như thế đúng là đáng giận mà!"

Chẳng qua đây không phải chuyện quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là hắn ta nói xong chuyện về công chúa Nhân giới kia rồi lại chuyển đề tài tới bàn chuyện tu vi với phi thăng. Nói đến phi thăng lại không tránh khỏi việc đề cập tới vị vừa phi thăng kia.

Nhưng cho dù chỉ là tám nhảm thì lời nói cũng không dám hèn hạ bất kính như lúc nói về cô gái Nhân tộc kia. Thế nhưng cái giọng điệu đó ngay cả Tuyết Mịch cũng nghe ra được sự khinh thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!