Kể từ sau khi Tuyết Mịch bắt đầu tu luyện, đối với việc ăn uống của y Thời Uyên không còn khống chế đến thế nữa, đồ ăn thức uống đều dựa vào sở thích của Tuyết Mịch, chứ không phải người ta đưa cho y cái gì thì y mới được ăn cái đó.
Trong điện của Thời Uyên, có một hồ suối linh từ Thiên Hà chảy xuống, con suối này không có tác dụng lớn với một Thời Uyên đã thành thần, chỉ thoải mái hơn so với ngâm mình trong nước suối linh bình thường mà thôi.
Nhưng lại có tác dụng rất lớn với Tiểu Long Tể, ngâm mình trong nước suối tu luyện một lát, thì có thể giúp bài trừ đi mọi tạp chất trong cơ thể. Tạp chất này tích lũy từ việc ăn uống thường ngày cùng với tu luyện đan dược.
Lúc trước Thời Uyên chỉ sắp xếp cho Tuyết Mịch linh quả linh thịt thuần túy không chút tạp chất, hắn không mong Tuyết Mịch trước khi tu luyện bị tạp chất sinh ra từ thức ăn tích lũy trong nội thể phá hoại căn cốt vốn đã không đủ mạnh của y.
Lúc Tuyết Mịch biết tự tu luyện, lúc tắm rửa hằng ngày tu luyện một lát thì trực tiếp loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn của tạp chất, với tâm hồn ăn uống này thì không cần cẩn thận từng li từng tí như thuở trước.
Dù gì thì Long Thập Thất cũng còn trẻ, hắn ta tuyệt nhiên không nghĩ được nhiều thế, chẳng dễ gì mới thấy Tuyết Mịch đến, nên hắn ta ước gì không thể mang hết thảy đồ ngon cho Tuyết Mịch, dẫn y ra ngoài chơi, hắn ta muốn mang hết những gì mình thích cho bảo bối nhỏ nếm thử.
Nên ngoại trừ tiên nhũ đông lạnh kia ra, các loại linh vật bay trên trời chạy dưới đất bơi trong nước, các vị trí khan hiếm nhất của linh thú linh quả, mấy linh thực mà vốn thân phận không đủ tốn tiền chưa chắc mua được kia, bày khắp một bàn lớn.
Thực đơn của Tuyết Mịch không tính là chỉ một kiểu, sau khi bắt đầu tu luyện, mỗi ngày thức ăn đều là tinh phẩm, nhưng cũng không nhiều đến mức khiến người ta rối mắt.
Giờ đây ngắm nhìn một bàn mỹ thực đầy đủ sắc hương vị, mắt Tuyết Mịch phát sáng, thật nhiều món y chưa từng ăn.
Long Thập Thất gắp một miếng thịt Linh Li mềm bên ngoài được nướng chín giòn rụm: "Đây là một loại linh thú bốn chân trên cạn, toàn thân từ trên xuống dưới chỗ ngon nhất là ba lạng thịt ở hai chân trước, Linh Li này nổi danh nhờ tốc độ, thường dồn linh lực vào chân trước, nên thịt hai nơi này linh lực mạnh nhất."
Long Thập Thất gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Tuyết Mịch, Tuyết Mịch há miệng một ngụm ăn lấy, sau đó mở to mắt nhìn Long Thập Thất.
Long Thập Thất cũng giống y, mở to mắt cười hỏi: "Ngon không?"
Tuyết Mịch gật đầu, đồ y hay ăn là món chín đã giữ lại nguyên vị của thịt, rất ít khi nếm qua vị nước sốt, nên đột nhiên ăn được, kinh ngạc cả người.
Thấy Tuyết Mịch thích ăn, Long Thập Thất vội gắp cho y thêm vài miếng.
Tuyết Mịch ngậm một miệng, hai bên má phồng lên dùng lực nhai, tai dựng trên đầu cũng động đậy run rẩy theo động tác nhai của y, Long Thập Thất ngắm nhìn yêu thích vô cùng.
Còn có tiên nhũ kia, thanh mát ngọt trơn, cắn một ngụm cũng không cần nhai hai cái thì đã trôi tuột xuống bụng, để lại một cảm giác ấm áp dâng lên trong bụng, cả người cũng có một sự thoải mái lâng lâng.
Tinh hoa của linh nhũ vô cùng thuần túy, linh lực bên trong cũng vừa cường đại lại thuần khiết, cắn một miếng nhỏ thì tương đương với linh lực tinh thuần của ngàn viên linh tinh, nên sau khi ăn mới có cảm giác sảng khoái như tu luyện mấy canh giờ.
Tuyết Mịch không ngờ tiên nhũ này lại ngon đến vậy, một phần của Long Thập Thất, toàn bộ đều bị y ăn sạch: "Thập Thất thúc, lần sau ta có thể dẫn Hoa Triều và Phồn Lũ đến ăn chung không?"
Long Thập Thất nói: "Có thể, cầm lệnh bài ta cho con ấy, muốn đến lúc nào cũng được."
Linh thực đầy bàn lớn, cái này cũng ngon, cái kia cũng ngon, ăn mãi ăn mãi cũng bị Tuyết Mịch chén sạch.
Sau khi ăn xong, Long Thập Thất thấy Tuyết Mịch ăn quá nhiều, xoa xoa cái bụng tròn vo của y, lại cho y một phần nước ép Tuyết Mai tiêu thực.
Ăn từ chiều hôm đến khi trời tối mịt, Long Thập Thất mua cho Tuyết Mịch một chiếc đèn lồng hình hồ ly để y cầm trong tay, rồi tự ôm y đi dạo trên đường phố.
Hắn ta lớn lên ở thành Triều Thánh, không thể nói mỗi một cửa hàng ở đây đều được hắn ta ghé qua, nhưng tổng thể cửa hàng nào bán đồ giá cả không tệ, cửa hàng nào tương đối lừa người thì hắn ta đều rõ, nên vừa đi vừa giới thiệu cho Tuyết Mịch.
Tuyết Mịch vốn còn rất ổn chầm chậm dựa sát vào người hắn ta, một tay cầm chặt đèn lồng, một tay ôm lấy cổ Long Thập Thất nắm tà áo hắn ta, giọng nói lộ ra sự khó chịu: "Thập Thất thúc, ta đau bụng."
Long Thập Thất kinh sợ, vội kéo nhẹ lấy cánh tay đang ôm lấy hắn, thấy vành mắt Tuyết Mịch hơi đỏ, trán còn đổ một tầng mồ hôi mỏng, hai phiến môi vốn hồng hào giờ đây tái nhợt, bỗng sợ đến nhảy dựng, trực tiếp ôm lấy Tuyết Mịch hóa thành hình rồng bay về điện.
Người bên cạnh bị hành động này làm cho giật mình, bên người đột nhiên xuất hiện một con rồng, tuy rất nhanh đã bay biến đi mất, nhưng vẫn thu hút không ít người vây xem, tuy nhiên đám đông nhanh chóng bị binh vệ thủ thành đuổi đi, không để thêm nhiều người tụ tập chỗ này.
Long Thập Thất vừa bay về điện bèn ôm Tuyết Mịch xông vào trong, miệng còn hô hoán sốt ruột: "Hoàng thúc! Không đúng, y quán, người đâu, mau đến y quán tìm người đến cho ta!"
Cổ Khê bị động tĩnh nháo tới bèn nhíu mày dịch chuyển đến đại điện: "Ngươi gào cái gì?"
Long Thập Thất vội chạy qua: "Lão Cổ ngươi mau xem Tuyết Mịch, y đau bụng!"
Vừa nói còn vừa lau mồ hôi cho Tuyết Mịch, an ủi nói: "Tuyết Mịch không sợ nhé, rất nhanh không khó chịu nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!