Đã bị Tuyết Mịch ghét bỏ qua một lần đương nhiên Long Thập Thất sẽ để tâm đến lần thứ hai, hắn ta nhanh tay xách quần áo Tuyết Mịch đang chuẩn bị chạy đi lại, kẹp vào dưới nách, lúc Tuyết Mịch vùng vẫy tay chân kêu la om sòm thì giọng nói vui vẻ của Long Thập Thất vang lên: "Đi thôi, đưa bảo bối của chúng ta về Thần Điện nào!"
Hoa Triều và Phồn Lũ hoàn toàn không ngờ vừa đến thành Triều Thánh là Tiểu Long Quân đã bị bắt đi bằng cách này, sau khi ngơ người nhìn họ rời đi thì vội vàng theo sau.
Hôm nay Truyền Tống trận chính thức được sử dụng, mặc dù biết đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch đến đây nhưng trong Thần Điện, dưới sự căn dặn của Yêu Hoàng, mọi người sớm đã chuẩn bị chào đón Tiểu Long Quân.
Trong tẩm điện, linh phó đang hầu hạ sắp xếp đủ các loại thịt mà có thể Long Quân sẽ thích.
Lúc Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch đến Yêu Thần Điện thì Yêu Hoàng đã cảm nhận được rồi, vốn dĩ còn đang vui vẻ đợi trước cửa, kết quả nhìn thấy dáng vẻ cắp nách Tuyết Mịch như vậy thì lập tức trợn tròn mắt lên: "Long Thập Thất!"
Vừa hét lên với tên Long Thập Thất làm việc không đâu vào đâu vừa lập tức điều khiển linh lực cướp lấy Tuyết Mịch từ tay Long Thập Thất, vội vàng ôm chặt lấy y vào lòng, búng một viên linh lực bay thẳng đến trán của Long Thập Thất.
Long Thập Thất cười hi hi sờ lên trán mình, không tức giận gì, cuối cùng nhìn sang Long Tể, bước đi cũng phải nhảy nhót vài lần.
Cổ Khê cũng đã đợi trong điện từ sớm, vừa nhìn thấy Tuyết Mịch thì đã chuẩn bị sẵn nước Tiên Linh đưa cho y: "Mặc dù Truyền Tống trận này mượn linh lực từ vật bên ngoài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn phá không gian để đi xuyên qua như vậy thì vẫn không được thoải mái cho lắm, uống chút nước này sẽ đỡ hơn nhiều."
Tuyết Mịch đang ngồi trên đùi Yêu Hoàng nhận lấy cốc nước, nhìn sang Cổ Khê nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn Cổ Khê thúc thúc."
Còn có thứ gì khiến người ta say mê hơn nụ cười ngọt ngào của Long Tể được chứ, trái tim của Cổ Khê đã mềm nhũn ra cả rồi.
Yêu Hoàng thấy Tuyết Mịch uống được vài ngụm nước thì dùng tay véo nhẹ gương mặt của y: "Tuyết Mịch còn chưa gọi ta đấy."
Tuyết Mịch quay đầu lại, nở nụ cười y vậy, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Hoàng bá bá!"
Yêu Hoàng vội vàng đáp lại: "Đây! Là Hoàng bá bá của Mịch Nhi phải không?"
Tuyết Mịch gật mạnh đầu: "Đúng vậy!"
Nói xong còn lấy quà đã chuẩn bị từ trong nhẫn Bạch Long ra: "Cái này tặng cho Hoàng bá bá, trong Thần Điện của Uyên Uyên có một cái linh hồ rất lớn, ta nhặt được lúc chơi trong hồ đấy, Hoàng bá bá mau nhìn đi, thứ bên trong có giống cái đuôi của ta không?"
Yêu Hoàng nhận lấy mảnh đá, gương mặt đầy ý cười: "Ây dô, đúng là rất giống, Mịch Nhi muốn tặng cái đuôi của mình cho Hoàng bá bá sao?"
Tuyết Mịch sửa lại: "Là viên đá, đây là viên đá!"
Yêu Hoàng vui vẻ: "Đúng đúng, là viên đá, là cái đuôi của Mịch Nhi, Hoàng bá bá muốn viên đá, muốn cái đuôi của Mịch Nhi."
Long Thập Thất lập tức chen ngang: "Còn ta thì sao? Ta có quà không?"
Y còn ghi hận hắn ta nói mình thấp, Tuyết Mịch lẩm bẩm, lấy chiếc ngọc khấu kia đưa cho Cổ Khê: "Cái này tặng cho Cổ Khê thúc thúc, dùng để cột lên kiếm đấy."
Cổ Khê cười rồi nhận lấy: "Đẹp thật, cảm ơn quà của Tuyết Mịch."
Long Thập Thất càng gấp gáp: "Còn ta đâu? Nếu như ngươi dám nói không có phần ta thì ta sẽ đánh mông ngươi!"
Yêu Hoàng bắn một viên linh lực lên trán hắn ta: "Ta vẫn còn ở đây đấy, ngươi dám đánh ai?"
Trước Tuyết Mịch, Long Thập Thất cũng được hưởng phúc lợi thời ấu thơ nên cũng biết tại sao địa vị lại rơi vào cục diện đáy xã hội như thế này.
Hắn ta sờ lên cái trán đã bị đánh đến đỏ, nói thầm trong lòng, chắc chắn hắn ta sẽ không để y dẫm lên vết xe đổ của mình một lần nữa, cảm nhận sự chua xót của hắn ta, sau này cho dù Yêu tộc có một Long Tể mới thì hắn ta vẫn tiếp tục đặt Tuyết Mịch trong tim, vẫn tiếp tục yêu chiều, cảm giác chua xót của sự chênh lệnh này để một mình hắn ta chịu đựng là được rồi!
Tặng quà cho Cổ Khê thúc thúc xong, Tuyết Mịch lấy con tò he kia ra: "Vốn dĩ cái này là để cho Thập Thất thúc, nhưng Thập Thất thúc ức hiếp người ta, vậy thì ta sẽ để lại ăn một mình vậy."
Tuyết Mịch vừa mở miệng, còn chưa kịp cắn vào con tò he thì đã bị Long Thập Thất cướp đi mất, còn liên tục nhảy đi thật xa, cứ như sợ rằng Tuyết Mịch sẽ giành lại vậy.
Đợi bọn họ náo loạn được một lúc, thấy cả tháng trời không gặp nhưng Tuyết Mịch vẫn không xa lạ với họ, Yêu Hoàng dời ánh mắt nhìn sang hai người đứng phía sau y, không còn sự dịu dàng nhân từ như khi nhìn Tuyết Mịch nữa, ngược lại là sự uy nghiêm và áp bức của một người ngồi trên cao: "Hai người các ngươi là tùy tùng đi theo bên cạnh Tiểu Long Quân sao?"
Hoa Triều và Phồn Lũ bước lên trước quỳ xuống hành lễ.
"Hoa Triều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!