Chương 33: Tạo được Truyền Tống trận rồi

"Hu..."

Sau khi về tới Thần Điện, Tuyết Mịch còn nắm lấy áo Thời Uyên ghé vào trong lồng ngực của hắn mà khóc.

Thời Uyên để mặc cho y khóc, Lạc Linh đứng một bên cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Thần Quân đột nhiên biến mất, rồi lúc trở về đã dẫn theo một nhóc con đang khóc rất đáng thương.

Nhưng thấy Thần Quân không dỗ, Lạc Linh tất nhiên sẽ không dám tùy ý tiến lên, vì thế nàng cho người chuẩn bị khăn mặt mềm mại, chờ lau mặt cho Tiểu Long Quân.

Tuyết Mịch tự khóc đến lúc mệt rồi thút thít dừng lại, ngồi dậy khỏi người Thời Uyên, lúc này y mới nhận ra mình đã về tới Thần Điện.

Thời Uyên vươn tay sang một bên, Lạc Linh vội vàng đặt khăn vào tay Thần Quân. Thời Uyên vừa lau nước mắt trên mặt Tuyết Mịch vừa hỏi: "Khóc xong rồi?"

Tuyết Mịch khóc sưng đỏ cả mắt, mũi còn đỏ hơn, gật gật đầu với vẻ cực kỳ đáng thương.

Thời Uyên lau sạch nước mắt trên mặt y, thấy y đã dần bình tĩnh lại, lúc này hắn mới nói: "Vì sao khóc?"

Tuyết Mịch nhớ tới chuyện vừa rồi bèn mếu máo. Thấy Thời Uyên hỏi, mắt y lại bắt đầu tụ đầy hơi nước: "Phần Thiên gây rắc rối, nó, nó không chịu nghe lời, ta không giữ lại được, nó còn đập quán của người ta, còn làm người bị thương huhuhu..."

Thời Uyên lau đi những giọt nước mắt lại bắt đầu chảy xuống của y, nói: "Khóc thì có giải quyết được vấn đề không?"

Tuyết Mịch lắc đầu, thút tha thút thít rất đáng thương.

Thời Uyên: "Nếu đã không giải quyết được vấn đề thì khóc có ích gì?"

Tuyết Mịch không hé răng, cũng không lắc đầu, cứ thỉnh thoảng lại hít mũi một cái ở đằng kia, tầm mắt dính chặt vào hoa văn chìm trên ống tay áo của Thời Uyên nhưng không nhìn vào hắn.

Thời Uyên cho y thời gian hòa hoãn cảm xúc, thấy nước mắt của y dần ngừng lại mới nói: "Nước mắt không giải quyết được vấn đề, vậy nếu xảy ra chuyện thế này, trừ khóc ra thì ngươi cảm thấy mình còn có thể làm gì?"

Tuyết Mịch nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn: "Gọi người tới hỗ trợ."

Thời Uyên ừ một tiếng, xem như đã đồng ý với đáp án của y. Hắn lại tiếp tục nói: "Đập quán của người ta thì nên làm gì bây giờ?"

Tuyết Mịch: "Bồi thường tiền."

Thời Uyên: "Trong nhà có tiền không?"

Tuyết Mịch nhìn Thời Uyên, hoang mang gật đầu thăm dò: "Có?"

Thời Uyên nói: "Có, có rất nhiều, linh châu linh tinh kia đều là những thứ không đáng tiền, còn chẳng có giá bằng cục đá trên mặt đất. Dùng một cục đá không đáng tiền để bồi thường cho người ta, ngươi thấy vấn đề này còn nghiêm trọng không?"

Tuyết Mịch lắc đầu, hình như cũng không nghiêm trọng tới mức ấy.

Thời Uyên: "Làm người ta bị thương thì làm sao bây giờ?"

Tuyết Mịch: "Phải, phải trị thương cho người ta."

Thời Uyên: "Ngươi xem, làm như vậy không phải đã giải xong chuyện rồi sao, lần sau gặp phải chuyện này có còn khóc nữa không?"

Tuyết Mịch ôm lấy Thời Uyên, chôn mặt vào ngực hắn: "Không biết, nước mắt tự chảy ra, ta không thể khống chế được."

Thời Uyên buồn cười, hắn cảm thấy vừa rồi nói nhiều như vậy đều là một đống lời vô nghĩa, khóc vẫn cứ khóc.

Lúc này Phồn Lũ, Hoa Triều và các ảnh vệ cũng đã trở lại. Một lúc sau, ảnh vệ lấy Phần Thiên đến dâng lên, Phồn Lũ và Hoa Triều đều quỳ xuống ở một bên.

Thời Uyên liếc bọn họ một cái: "Đứng lên đi, chuyện hôm nay không phải do các ngươi sai."

Phồn Lũ và Hoa Triều nhẹ nhàng thở ra. Trên đường về, Hoa Triều đúng thật đã bị hù không nhẹ, dù sao cũng là do hắn ta đề nghị đi Phụng Thần Lâu. Việc này ầm ĩ lên, bọn họ cũng chẳng ngăn nổi, đã vậy còn khiến Tiểu Long Quân sợ tới mức khóc. Không cần biết chuyện này có ngọn nguồn do đâu, bọn họ không bảo vệ được chủ nhân thì đã là một cái sai.

Phần Thiên bị ảnh vệ đặt lên trên bàn, Tuyết Mịch vừa thấy nó bèn quay đầu ôm lấy Thời Uyên: "Ta không cần thứ này, nó không nghe lời, còn làm bị thương người khác, ta không cần nó nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!