Tóm tắt
Thanh Lộc à...
Cái gọi là Phong Thần, chính là chờ đợi thời điểm biểu đồ sao trên trời được chiếu sáng.
Nếu ngôi sao tắt đi ánh sáng, đồng nghĩa một vị Thần đã chết.
Giờ phút này, có viên ngôi sao tượng trưng cho một vị Thần muốn rơi xuống và một viên ngôi sao khác chưa từng có trong biểu đồ trước đó lại đang có xu hướng phát sáng mờ nhạt.
Một vị Thần chết đi cùng một vị Thần mới sắp xuất hiện, điều này chưa từng xảy ra kể từ khi Tam giới ra đời nên khiến nhiều người đang chứng kiến dị tượng trên bầu trời không khỏi cau mày, tự hỏi ngôi sao mới sắp sáng lên sẽ là điềm báo gì, chúng sinh sẽ có thêm một vị Thần bảo hộ hay sẽ có thêm một hồi diệt kiếp.
Trong Cấm U Viên, Thanh Lộc nhìn sợi xích thần bị tháo lỏng, chứng kiến Lam Xuyên Thượng Thần mang theo còng khóa ngã xuống đất, trong lòng đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.
Sợi xích thần một khi bị khóa lại, trừ khi có Rìu Khai Thiên phá vỡ ra thì cách duy nhất để được giải thoát là chết.
Nhưng bây giờ xiềng xích đã bị đứt, ngay cả những nhát chém gió hung bạo trong Cấm U Viên cũng ngưng hẳn, như vậy thì chỉ vì một lý do duy nhất, Tội Thần bị cầm tù trong Cấm U Viên đã chết.
Thanh Lộc ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra ngay trước mặt, Tam Hoàng Tử Giả Huyên vừa muốn giết y đã ngã lăn ra đất đầy đau đớn, hai tên hộ vệ của hắn bị linh lực bạo phát từ vị chủ nhân của y đánh ngất đi, còn chủ nhân y, ngài nằm bất động trên đất, thoáng qua không còn chút cơ hội sống sót nào.
Thanh Lộc hoàn toàn không muốn tin vào hiện thực ở trước mắt, y khổ sở chờ đợi cả vạn năm, y thà trở thành tội nhân ở Tam Trọng Thiên bị đánh ấn Thiên Phát chứ nhất quyết không muốn xuống Hạ giới, y chịu đựng tất cả chỉ mong một ngày nào đó có thể gặp lại chủ nhân.
Nhưng bây giờ được gặp lại ngài rồi, lại là vĩnh biệt...
Hương thơm của rượu Tình Sa vẫn tràn ngập bốn phía, dòng nước ngọt của quả mật vẫn từ lòng bàn tay y nhỏ giọt rơi trên nền đất, y thậm chí đã từng tham lam nghĩ rằng, nếu sau này y thực sự vào được Trần Hư cung, liệu y sẽ có nhiều cơ hội đến thăm chủ nhân hơn không?
Thanh Lộc run rẩy bò tới, nhìn thấy Lam Xuyên vẫn hơi hé mắt, trong lòng bị đánh úp bởi sự kinh hỉ cực độ: " Chủ nhân! "
Lam Xuyên rất muốn mỉm cười với y nhưng hắn thật sự chẳng còn đủ sức lực nữa. Để ngăn cản Giả Huyên tấn công Thanh Lộc, ngay lúc Giả Huyên hấp thụ thần lực của hắn, hắn đã trực tiếp cho bạo phát thần đan đánh bay Giả Huyên.
Đáng tiếc Lam Xuyên vốn đã mang trọng thương từ trận chiến mười vạn năm trước, hơn nữa thần lực còn bị tiêu hao hơn vạn năm cũng chẳng còn bao nhiêu, cho dù dùng hết một tia thần lực cuối cùng vẫn có thể tạm thời áp chế Giả Huyên nhưng vì Giả Huyên được bao phủ bởi pháp khí phòng ngự quá mạnh, rất khó để khiến hắn trọng thương nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để Thanh Lộc an toàn bỏ trốn.
Lam Xuyên chật vật gắng hết sức giơ tay về phía Thanh Lộc, sau đó nhanh chóng được Thanh Lộc cẩn thận cầm lấy, hắn khó khăn nhếch lên khóe miệng, hắn không muốn Thanh Lộc phải buồn, đối với hắn, đây có lẽ chính là sự giải thoát tốt nhất.
Mười vạn năm trường thọ, 8 vạn năm thành Thần, đi qua vô vàn núi sông tươi đẹp, xem qua muôn hình vạn trạng nhân sinh, bây giờ ngẫm lại, quá khứ xa xôi đó cứ tựa như mới ngày hôm qua.
Thiếu niên trong sáng mang theo đầy hy vọng xuất phát, vô số đêm ngày trong Tàng Thư Các tìm tòi lĩnh hội, niềm vui sướng dạt dào khi lần đầu vượt qua Thiên Kiếp hóa Tiên.
Và năm đó, trong rừng phong thơm ngát bạc ngàn, hai mắt ngẩn ngơ ngắm nhìn thiếu nữ với tà váy hồng diễm lệ.
Thấy Thanh Lộc khóc không thành tiếng bên cạnh, Lam Xuyên Thượng Thần muốn nói rất nhiều điều nhưng rốt cuộc hắn đã cạn kiệt toàn bộ sức lực và sinh lực, lời cất lên chỉ còn lại hai từ: " Chạy đi... "
Hãy chạy khỏi đây, đừng tự nhốt mình trong chốn Thiên cung này nữa, đừng vì hắn mà trói buộc bản thân.
Thanh Lộc à, ngươi cũng biết, ta thích nhất dáng vẻ luôn dành hết tình yêu và sự dịu dàng của mình cho mọi sự sống trên thế gian này của ngươi, chứ không phải dáng vẻ tự mua dây buộc mình vào một cái kén rồi dần bị bóng tối nuốt chửng.
Chỉ tiếc là, những lời này của hắn, Thanh Lộc mãi mãi không thể nghe được nữa,
Chút sức lực cuối cùng của Lam Xuyên hoàn toàn cạn kiệt, bàn tay lạnh toát mà Thanh Lộc cẩn thận nắm giữ yếu ớt rơi xuống, toàn bộ sức lực chống đỡ của Thanh Lộc hoàn toàn sụp đổ.
" LAM XUYÊNNNN!!!"
Nhưng dù Thanh Lộc có tuyệt vọng đến đâu, dù có hét to đến đâu, y cũng không thể ngăn được thần hồn của Lam Xuyên đang dần tan biến.
Sau cơn hôn mê ngắn ngủi, Giả Huyên từ từ tỉnh lại, cơn đau khắp cơ thể khiến hắn nhớ lại những gì vừa xảy ra, hai mắt thất thần dần thanh tỉnh, hắn vừa quay đầu liền thấy sợi thần xích bị đứt đoạn và tên linh thú đang ôm lấy thi thể của Lam Xuyên.
Giả Huyên tùy ý lau vệt máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo, vung tay áo đánh thức hai tên hộ vệ đang bất tỉnh vì bị thần lực đánh vào, lạnh lùng ra lệnh: " Bắt lấy chúng mang về! "
Thanh Lộc ngẩng đầu nhìn Giả Huyên, sau đó lại cúi đầu nhìn thi thể Lam Xuyên trong lòng mình, chỉ cần là xương cốt của Thượng Thần thôi cũng có rất nhiều công dụng, quan trọng hơn là sau khi vị Thần chết đi, trong cơ thể hắn sẽ ngưng tụ một viên Vẫn Đan, viên Vẫn Đan này sẽ kết tụ toàn bộ sức mạnh của thần cốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!