Nghe Tô Ý nói chắc như đinh đóng cột, Diệp Noãn Noãn cũng dần bình tĩnh lại:
"Thím, lần nào gặp chuyện thím cũng đi trước. Lần này thím để cháu thay thím đi đi."
Nhìn cô ấy nghiêm túc nói, Tô Ý mỉm cười ấm áp:
"Cháu còn nhỏ, ở lại Bắc Kinh giúp thím giữ vững hậu phương. Chuyện đi Dương Thành cháu không được nghĩ tới nữa, nghe lời thím."
Chỉ trong một ngày, tin tức về dịch bệnh ở Dương Thành đã lan ra khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu.
Ngay cả Liêu Chính Dân và Tô Nhân vừa trở về từ Nam Cực cũng nghe tin, lo lắng gọi điện cho Tô Ý.
Nghe cô nói chuẩn bị đi Dương Thành, cả hai đều lo lắng.
"Có thể để người khác đi được không? Lần này nguy hiểm quá."
"Đúng rồi, lần này hãy nghe mẹ, để người khác lo đi."
Tô Ý hiểu sự lo lắng của họ, liền giải thích cặn kẽ mọi phương án ứng phó mà cô đã chuẩn bị.
"Ba mẹ yên tâm, con chỉ đi để quảng bá thuốc mới, không phải chữa trị hay chăm sóc bệnh nhân. Người thật sự nguy hiểm là các nhân viên y tế."
Biết không thể thay đổi quyết định của Tô Ý, họ chỉ đành dặn dò cô cẩn thận.
Sau khi tắt điện thoại, Tô Ý trở về giường, cùng Chu Cận Xuyên bàn bạc.
Hai người đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ thói quen ôm nhau trò chuyện trước khi đi ngủ.
DTV
Nhưng hôm nay, bầu không khí trầm trọng hơn thường ngày.
"Vợ à, anh biết không cản được em, nhưng anh muốn đi cùng em."
Tô Ý vẫn luôn trấn an người khác rằng mọi việc không sao, nhưng cô hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình, nên kiên quyết phản đối Chu Cận Xuyên đi cùng.
"Anh không giỏi công tác phòng hộ, em không đồng ý cho anh đi đâu. Vả lại, em cần anh ở lại giữ vững hậu phương. Năm sau hai đứa nhỏ chuẩn bị thi đại học, thời điểm này rất quan trọng. Em cũng lo sớm muộn gì Bắc Kinh cũng có dịch, lần này anh nhất định phải nghe em."
Chu Cận Xuyên không thể thuyết phục được cô, chỉ biết ôm chặt vợ vào lòng.
"Được, anh sẽ chăm lo mọi việc ở đây. Em cũng phải chăm sóc bản thân, đừng cố quá."
"Nếu em có chuyện gì, anh sẽ bỏ hết mọi thứ mà đi tìm em. Nếu không muốn nhà mình không có ai chăm lo, thì nhớ bảo vệ bản thân thật tốt đấy."
"Em biết rồi, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."
Vi đã chuẩn bị trước, Tô Ý nhanh chóng sẵn sàng lên đường.
Vật tư được chuyển bằng xe tải của công ty xuất nhập khẩu của nhà tới Dương Thành, sau đó Tô Ý dẫn người ra sân bay bắt chuyến bay.
Nào ngờ vừa bước vào sân bay, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Từ Đan và Diêu Ngọc Phương.
"Sao hai chị cũng tới đây?"
Từ Đan và Diêu Ngọc Phương hiện giờ đều là lãnh đạo cao cấp ở đơn vị của mình, không ngờ họ lại đích thân tham gia đợt hỗ trợ này.
Từ Đan khoác tay Tô Ý cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!