Nhưng ánh trăng sáng rồi cũng sẽ biến thành một bát cơm bình thường.
"Em còn nhớ ngày đầu tiên đi học, em đánh nhau với Tôn Duyệt và mấy đứa khác, chị đã nói gì với em không?" Tôi để đầu cô ấy tựa lên chân mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy.
Cô ấy chìm vào hồi ức.
"Chị nói, bọn chúng là đám hư hỏng…"
"Khi gặp phải đám hư hỏng, em không cần tìm lỗi ở chính mình." Cô ấy lẩm bẩm tiếp lời.
"Em thử nghĩ kỹ một chút, cậu ta thực sự tốt đến vậy sao? Cậu ta có thực sự là một người chu đáo, dịu dàng, trung thành, có thể làm em tốt hơn mỗi ngày, có thể làm em hạnh phúc không?"
Không, cậu ta không phải, chắc chắn không phải.
Cậu ta sẽ tìm kiếm người thay thế sau khi đã bỏ lỡ, tự dối mình mà không dám đối mặt sự thật.
Cậu ta sẽ ích kỷ chìm trong sự cảm động của chính mình, coi như không thấy những gì người khác đã hy sinh vì cậu ta.
Và khi chuyện lộ ra, cậu ta sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu A Dao.
Những sai lầm thời niên thiếu có thể là kỷ niệm đẹp nhưng đẹp nhất là để lại trong ký ức xanh mướt ấy.
"Không phải là em không xứng đáng, mà là cậu ta không đáng. Đừng cố chấp với việc cậu ta có yêu em hay không, hãy tự hỏi mình, em có yêu chính em không."
A Dao từ từ giãn mày, rồi giống như trút được gánh nặng, nước mắt lăn dài: Đúng vậy, đúng vậy…
Nếu không quay đầu nhìn lại, người ta sẽ không biết rằng mình đã đi được một chặng đường dài.
Dù có vài bụi gai, cũng không thể ngăn được hoa nở rực rỡ.
Cô ấy có thể không hổ thẹn khi đối mặt với cô bé nhỏ ngây thơ ở làng quê, đôi mắt tròn xoe vì sợ hãi, nói với cô bé rằng:
"Chị chính là người mà em muốn trở thành khi lớn lên."
Cô ấy cuối cùng không phụ lòng chính mình.
"Hơn nữa, đàn ông ấy mà, em chưa trải qua nhiều nên mới thấy mới mẻ thôi…"
Vừa dứt lời, điện thoại của cô ấy reo lên.
Cô ấy lau nước mắt rồi nghe máy, chỉ nghe một giọng trầm ấm dễ nghe vang lên từ đầu dây bên kia:
"Chào tiểu tiên nữ, nghe nói hôm nay em không vui, có cho phép anh dỗ dành em một lát không?"
A Dao: ?
Trên mạng mấy cậu trai trẻ tuổi, bỏ ra năm đồng là có thể trò chuyện nửa tiếng...
Tôi nháy mắt với cô ấy vài cái, kín đáo giữ thể diện.
Xét thấy A Dao là em gái tôi, đương nhiên tôi giới thiệu cho cô ấy chỗ tốt, cao cấp một chút, xem như là massage tinh thần.
Tin rằng không lâu nữa, cô ấy sẽ nhận ra rằng, với tư cách là một cô nàng giàu có độc thân, cô ấy không cần phải mượn rượu để giải sầu, mà có thể vừa khóc vừa ngồi trên Maserati Prada.
Tôi nhắc cô ấy tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra nội soi dạ dày rồi mặc áo khoác gió đi xuống lầu. Hứa Nam đang chờ sẵn ở dưới, cả người toát ra vẻ không vui:
"Em gái nói em cho cô ấy mấy cậu trai trẻ."
Bước chân tôi khựng lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!