Chương 1: (Vô Đề)

1

Vào ngày A Dao trở về nhà, cả gia đình ngồi cùng nhau ăn cơm, không khí thật ngượng ngùng.

Cô ấy ngồi đối diện tôi, dáng vẻ đen gầy, quê mùa, hai mắt sáng rực nhìn bàn đầy đồ ăn ngon, nhưng lại không dám động đũa. Sau đó, vì không thể kiềm chế được, cô ấy gắp một miếng gà xào ớt.

Mẹ vội vàng gắp món ăn đặt trước mặt tôi, sợ rằng tôi không với tới.

"Song Song thích nhất ăn gà xào ớt, mẹ đã cố ý làm cho con, mau ăn đi."

Ánh mắt A Dao tối lại.

Nhìn thấy vậy, tôi kéo cả đĩa đồ ăn về phía mình, chia một nửa vào bát mình và một nửa vào bát cô ấy.

"Chị em chúng ta có thói quen ăn rất giống nhau, đều thích ăn thịt, đúng là chị em"

Nghe thấy từ miệng tôi nói ra hai chữ chị em, mọi người đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là A Dao, miệng nhỏ há to.

Đây là một câu chuyện dưới góc nhìn của A Dao, nữ chính trong tiểu thuyết ngược.

Cô ấy là thiên kim của hào môn bị bế nhầm, còn tôi là kẻ giả mạo chiếm thân phận phượng hoàng của cô ấy. Dù bố mẹ biết tôi không có quan hệ huyết thống với họ, họ vẫn thương tôi như cũ.

Điều kiện để đồng ý cho A Dao trở về nhà là nhà họ Dương phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi, để tôi tiếp tục sống như tiểu thư hào môn.

Nhà của A Dao ở nông thôn, gia đình cô ấy không hề muốn nuôi con gái, chỉ mong gả A Dao đi khi cô ấy 14 tuổi để lấy tiền sính lễ. Gia đình hào môn đưa tiền tói, bọn họ vui vẻ ký tên đồng ý cho tôi làm con nuôi.

Vì vậy, nhà của tôi vẫn là nhà của tôi, chỉ là có thêm A Dao.

Vì dinh dưỡng kém, cô ấy trở nên thấp bé, rụt rè, giống như người ngoài, tạo nên sự đối lập rõ rệt với tôi, người cao ráo và thon thả.

Sau bữa cơm tối, tôi vào phòng học, mẹ vào nói chuyện với tôi:

"Song Song, đột nhiên có thêm một em gái, con có cảm thấy bố mẹ lạ lẫm không?"

Không đâu.

Mẹ không ngờ tôi trả lời dứt khoát như vậy, lại cẩn thận hỏi tiếp:

"Từ nay nhà có thêm người, con có thấy không quen không?"

"Nhà mình rộng đến 300 mét vuông, đông người hơn cũng không khiến con cảm thấy chật chội."

Mẹ bắt đầu lau nước mắt:

"Có phải con biết thân thế của mình, nghĩ rằng chú dì Dương mới là bố mẹ của con, không nhận bố mẹ nữa không?"

"Sao mẹ lại nghĩ vậy?"

Mẹ nắm tay tôi:

"Trẻ con nhà người ta, dù có thêm em, cũng sẽ tỏ vẻ giận dỗi. Con từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng bây giờ lại không tranh giành, có phải vì thấy xa lạ với bố mẹ, lo mình không phải là viên ngọc quý của chúng ta?"

Thấy tôi không trả lời, mẹ tiếp lời với giọng khẩn trương.

"Song Song, mẹ đã nuôi con từ bé, con đã gọi mẹ suốt 14 năm qua. Mẹ chỉ công nhận con là đứa con duy nhất. Bất kể ai, mẹ cũng không để con chịu thiệt thòi, mẹ càng không muốn con cảm thấy bất an trong nhà.

Bố mẹ đã bàn bạc, nếu con không thích A Dao, chúng ta sẽ cho con bé vào trường tư, để con bé ở ký túc xá. Chúng ta vẫn là một gia đình ba người giống như trước đây!"

Tôi thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!