Sau khi Phó Cảnh nói xong câu ấy, phần lớn mọi người vẫn không phản ứng gì đặc biệt. Ai nấy đều nghĩ đây chỉ là khách mời do chương trình sắp đặt để tăng độ hot và thu hút người xem.
Chỉ có một người ở góc khuất là trợn tròn mắt, lặng người không nói nên lời.
Sao có thể như thế được? Nhất định là có gì đó sai rồi! Với khẩu vị kén chọn như Phó Cảnh, sao ông ta lại có thể khen món ăn của Tô Xán ngon được chứ?
[Haha, tôi biết mà, Xán Xán nhất định làm được! Không ngờ còn giỏi đến thế luôn á!]
[Đúng là lấy thực lực đập tan mọi lời đồn đại!]
[Giả thôi, chắc chắn là diễn cho có, mấy tay phê bình gia này cũng muốn nổi tiếng đó mà!]
[Tôi biết người này nè, là cố vấn chính trong show Hương Vị Trong Tim đó!]
[Phó Cảnh là người công tâm thật sự, lời nhận xét của ông ấy rất có trọng lượng đấy!]
Tô Xán được khen đến ngượng ngùng, khiêm tốn đáp: "Tôi nấu cũng không xuất sắc gì đâu, chắc là hợp khẩu vị của ngài thôi."
Trong mắt cô, việc đánh giá món ăn phải xuất phát từ cảm nhận khách quan của người thưởng thức. Nhưng dẫu không mang theo cảm xúc, đánh giá của họ ít nhiều cũng mang tính chủ quan.
"Là cô khiêm tốn quá rồi. Cô nấu rất ngon. Tôi cũng từng tham gia sản xuất một chương trình du lịch kết hợp ẩm thực, tôi có thể mời cô tham gia được không?" Phó Cảnh hào hứng.
Tô Xán nhớ lại gần đây đúng là có một show ẩm thực kiểu đó, nhận được phản ứng trái chiều: người thích thì gọi là món ăn tinh thần, còn người không thích thì chê nhịp chậm và nhạt.
Nhưng đối với một người mê ăn uống như cô, không cần nghĩ cũng gật đầu đồng ý.
Thấy cô gật đầu, Phó Cảnh mừng rỡ, vội lấy điện thoại ra lưu lại thông tin liên lạc rồi tiếp tục quay về tận hưởng từng món ăn với vẻ mặt sung sướng.
Lúc này Hạ Cẩm Ngôn cũng đã hiểu, sự phấn khích ban nãy của Phó Cảnh đúng là vì món ăn của Tô Xán quá ngon.
Anh thả lỏng người, không còn căng thẳng nữa.
Sau đó, cả hai lại cùng nhau quay vào bếp tiếp tục công việc.
Trước khi rời đi, Phó Cảnh còn đặc biệt nhờ Giang Mạc Hiên chuyển lời cảm ơn đến Tô Xán vì đã làm ra bữa ăn tuyệt vời như vậy.
Bầu không khí bận rộn kéo dài đến tận tối muộn.
Khi nhà hàng đóng cửa, ai nấy đều mệt đến mức ngồi bệt xuống ghế, chỉ riêng Từ Giai vẫn tỉnh táo rạng rỡ vì cô ta gần như chẳng làm gì suốt cả ngày.
Thậm chí còn tranh thủ vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.
Nhưng khi bước ra, thấy mọi người ai cũng bơ phờ lấm lem, cô ta cũng không dám quá lộ liễu, đành vờ mệt mỏi, ngồi tựa vào bàn, chống cằm nói:
"Mệt thật, mọi người ai cũng mệt rồi nhỉ hay để tôi làm món tráng miệng cho cả nhà nhé?"
Từ Giai tỏ ra thông minh, thấu hiểu, cứ như thể cô là người duy nhất nghĩ cho mọi người dù chính mình cũng rất mệt.
Vậy là cô lại được đắp thêm cái nhân cách dịu dàng, chu đáo vào hình tượng của mình. Nhưng điều cô không ngờ là cư dân mạng không dễ bị qua mặt như vậy.
[Từ Giai đúng là thâm quá, cả ngày không làm gì mà còn bày đặt diễn cho tụi tôi xem?]
[Chắc chương trình không quay được cảnh Giai Giai làm việc thôi chứ nhìn thần sắc cô ấy thì cũng đủ biết mệt mỏi cỡ nào!]
[Tôi đang lo không biết đồ ngọt cô ấy làm có nuốt nổi không đó…]
Từ Giai thấy mọi người không ai lên tiếng, trong lòng còn đang hy vọng sẽ có người từ chối hộ cô. Dù gì lúc nãy cô cũng chỉ làm màu chút thôi, ai ngờ mọi người lại tưởng thật.
"Để tôi giúp em." Kha Tuấn nhìn Từ Giai đi về phía bếp, dù mệt lả nhưng nghĩ tới chuyện có thể ở cạnh cô ta một mình là lập tức tỉnh táo hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!