"Cảm ơn anh chuyện lúc nãy." Tô Xán mỉm cười nhìn Hạ Cẩm Ngôn, ánh mắt chân thành.
Cô thật sự muốn cảm ơn anh, nếu không có anh xuất hiện kịp lúc, hậu quả không biết sẽ ra sao.
Hạ Cẩm Ngôn hơi quay mặt sang chỗ khác, giọng vẫn lạnh nhạt mang theo chút không vui: "Chúc mừng em đóng máy, tôi có chuẩn bị quà muốn tặng cho em." Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Hôm nay, em cứ đi ăn với mọi người đi."
"Tiệc ăn mừng chắc tôi không đi đâu. Còn phải chuẩn bị hành lý, mai phải lên đường rồi." Tô Xán không ngờ anh còn chuẩn bị quà cho mình, lại còn úp mở không nói rõ là gì. Cô cũng không biết bao giờ mới được nhận.
Bỗng nhiên như sực nhớ điều gì, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu đen trước mặt:
"Phải rồi, cảm ơn anh đã tặng tôi chiếc váy hôm trước. Nó đẹp lắm, tôi rất thích."
Ánh mắt Hạ Cẩm Ngôn dịu đi hẳn khi thấy cô cười. Anh khẽ gật đầu: "Em thích là được."
Anh vẫn chưa được thấy cô mặc chiếc váy đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi, anh cũng biết cô ấy mặc lên nhất định rất đẹp.
Tiếng điện thoại vang lên, Hạ Cẩm Ngôn nghe máy, giọng nói mang chút gấp gáp, hình như có việc gấp cần xử lý, anh dặn dò vài câu rồi vội rời đi.
Sau khi Tô Xán đóng máy, đạo diễn Vu Kiếm đã chuẩn bị một bó hoa và bánh kem, cả đoàn tổ chức một buổi mừng đơn giản tại phim trường.
Tối hôm đó, cô về nhà thu dọn hành lý. Trang cá nhân chính thức của bộ phim Phong Vũ Dục Lai cũng đăng tải hình ảnh đóng máy của cô.
Tô Xán nhận được cuộc gọi video từ ông ngoại và cậu.
"Xán Xán, gửi số tài khoản cho ông. Ông cũng không biết cháu thích gì, vậy ông chuyển tiền trực tiếp cho cháu, xem như quà mừng đóng máy!" Lâm Đồng Phổ nhìn qua màn hình, vừa nói vừa cười hiền từ.
Tô Xán cảm động không nói nên lời, liên tục từ chối.
Mãi cho đến khi ông ngoại thật sự giận dỗi, cô mới bất đắc dĩ gửi thông tin tài khoản.
Không lâu sau, tiếng tin nhắn điện thoại reo lên thông báo biến động số dư. Cô cầm máy nhìn kỹ, ngây người ra tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào những con số rồi không kiềm được mà bắt đầu đếm.
"Một… Hai… Ba… Bốn… Năm… Sáu! Năm trăm vạn!"
Một món quà đóng máy mà đến năm trăm vạn tệ.
Tô Xán cầm điện thoại đứng ngẩn ra, cảm xúc bỗng dưng hỗn loạn. Một mặt cô cảm thấy không nên nhận số tiền lớn như vậy, mặt khác lại biết đây là tấm lòng của ông ngoại nếu từ chối sẽ khiến ông buồn.
Cô còn đang do dự có nên chuyển trả lại hay không, thì điện thoại lại vang lên ông ngoại gọi đến: "Cháu nhận được chưa? Đừng từ chối nhé, ông già này sẽ buồn đấy."
Giọng ông mang theo chút đùa cợt khiến Tô Xán cũng không thể chối từ.
"Vâng, đợi cháu quay xong chương trình này sẽ đến thăm ông nhé."
Hai ông cháu lại trò chuyện vài câu, vừa dứt cuộc gọi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Xán mở cửa ra, suýt chút nữa hét lên vì bị dọa.
Trước cửa là một chú gấu cao bằng người, đang ngồi nghiêng nghiêng đặt ngay giữa hành lang.
"Xin chào, đây là quà mừng đóng máy mà Hạ tổng gửi cho cô Tô. Chúng tôi có thể mang vào không ạ?" Từ phía sau gấu bông ló ra hai anh nhân viên mặt mày tươi cười hỏi.
Tô Xán vẫn còn ngơ ngác, chỉ ngốc nghếch gật đầu. Cô lùi lại vài bước, để hai người cẩn thận khiêng chú gấu vào phòng khách.
Hai người vô cùng chuyên nghiệp, cúi đầu chào cô, mang găng tay, khéo léo đặt chú gấu vào góc phòng.
"Chúng tôi xin phép không làm phiền nữa." Họ cúi đầu thêm một lần nữa rồi rời đi.
Lúc này, Tô Xán mới có thời gian quan sát món quà đặc biệt này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!