Chương 48: Cô Ấy Có Ông Ngoại?

Tô Xán nhìn hai người trước mặt đang diễn trò, trong lòng chỉ thấy buồn nôn. Cô đâu có nói là không đền, cứ làm như cô định bỏ chạy không bằng. Nhìn cảnh này, dạ dày cô cũng lộn nhào.

Tô Xán dời mắt, định lấy điện thoại gọi cho quản lý Hàn đến giúp mình xử lý hoặc có thể trực tiếp nói chuyện với tổng giám đốc WERT.

Dù sao nếu ông ấy là ba của Lâm Hiểu Hiểu, thì nhờ Hiểu Hiểu nói giúp vài lời, có khi còn được "giảm giá" đôi chút.

Tô Xán đang bấm số thì giọng một người đàn ông vang lên:

"Có chuyện gì thế?"

Mọi người nghe tiếng, vội tách ra thành một lối nhỏ. Người bước tới không ai khác chính là Lâm Phong, tổng giám đốc của WERT.

Tô Xán nhìn ông, lập tức đứng thẳng, thành thật khai báo:

"Là tôi vô ý làm đổ tháp rượu, chiếc bình hoa cũng bị vỡ. Tôi sẽ bồi thường đầy đủ… Tôi đang gọi cho quản lý đến để xử lý."

Lâm Phong nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười hiền hòa, ông nhẹ nhàng đưa tay chạm lên điện thoại cô, giọng dịu dàng:

"Không sao cả, không cần đền đâu, đừng để trong lòng."

Lời vừa dứt, cả hội trường như nín lặng, mọi ánh mắt đều mở to kinh ngạc.

Tô Xán cũng thấy khó hiểu. Cho dù WERT có giàu đến đâu, không lẽ cũng không cần tiền? Hay là Lâm Hiểu Hiểu đã nói trước với ông?

Nhưng Hiểu Hiểu đâu có mặt ở đây!

Tô Xán chưa nghĩ ra được lý do gì thì Lâm Phong lại lặp lại một lần nữa:

"Thật đấy, không cần đền."

"Dựa vào đâu?!" Từ Giai không cam lòng, bật ra giọng bất mãn: "Tại sao cô ta làm vỡ mà không cần đền?!"

Lâm Phong quay đầu lại, ánh mắt vừa nhìn sang Từ Giai, gương mặt đang tươi cười lập tức sa sầm, từng chữ nhấn mạnh:

"Tôi nói không cần là không cần. Chẳng lẽ tôi còn cần cô Từ dạy tôi quyết định?"

Khoác lên người một bộ âu phục đen cao cấp được cắt may thủ công, khí chất đĩnh đạc, Lâm Phong nhìn qua có vẻ thân thiện, lúc này lại khiến người đối diện thấy áp lực ngút trời.

Từ Giai bị khí thế ấy ép đến nghẹn lời, câu định nói ra bị chặn ngay trong cổ họng.

Lâm Phong giơ tay ra hiệu, lập tức có người đến dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất.

Mọi người chỉ biết nhìn nhau líu lưỡi, không hổ là WERT, đẳng cấp đến mức một chiếc bình cổ trị giá hàng chục triệu bị đập vỡ mà không nhíu mày một cái.

Đám đông vừa nín thở xong thì một người phụ nữ vừa bị rượu champagne dội ướt nhẹp, đứng bên cạnh lườm Tô Xán đầy căm tức:

"Tôi thấy không đơn giản chỉ là làm vỡ đồ, hay là cô ta có gì đó với tổng giám đốc? Không thì sao lại ngài lại bênh cô ta đến thế?"

Câu nói vừa rơi xuống, không khí như ngừng lại.

Tô Xán siết chặt tay. Cô từng bị bôi nhọ trên mạng, nhưng bị người ta nói trắng trợn ngay trước mặt thế này thì là lần đầu tiên.

Lâm Phong nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Ánh mắt sắc bén như dao chuẩn bị đáp trả thì một giọng nói già nua nhưng đầy uy lực vang lên từ xa:

"Tôi nhớ cháu là cháu gái ông Từ đúng không? Ăn nói không chứng cớ như thế, cháu không sợ ông nội cháu biết sẽ dạy dỗ cháu à?"

Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại, một ông cụ tóc bạc, dáng người vẫn cường tráng đang sải bước đi đến.

Có người nhận ra: đó là Lâm Đồng Phổ, danh họa nổi tiếng, tên tuổi lẫy lừng trong giới nghệ thuật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!