Chương 47: Bình Hoa Cổ

Khi Tô Xán cùng ông lão quay lại biệt thự, buổi tiệc khiêu vũ đã bắt đầu.

"Thanh niên các cháu cứ chơi đi, ông già như ta tự đi dạo một chút là được." Ông cụ đứng ở cửa, nở nụ cười hiền hậu với Tô Xán.

"Vâng." Tô Xán cũng mỉm cười đáp lại, nhìn theo bóng ông khuất dần, rồi mới xoay người bước vào trong.

Ông cụ đứng lặng nhìn bóng cô gái hòa vào dòng người, ánh mắt bỗng ánh lên những giọt lệ xúc động, nhưng lần này là vì vui mừng. Trên gương mặt già nua lại hiện lên nụ cười hiền từ.

"Có lẽ không cần vội, cũng không thể để con bé sợ hãi." Ông lẩm bẩm, sau đó chậm rãi quay người, mỉm cười rời khỏi sảnh tiệc.

Tô Xán lại quay về góc nhỏ lúc nãy, tâm trí vẫn còn vấn vương chuyện vừa rồi, người giúp việc trong biệt thự vừa gọi ông cụ là "lão gia"? Vậy chẳng phải ông ấy là chủ nhân nơi này sao?

Nếu vậy ông ấy là cha ruột của tổng giám đốc WERT, cũng là ông nội của Lâm Hiểu Hiểu?

Nghĩ đến đây, Tô Xán bất giác thở ra một hơi, Hiểu Hiểu đúng là quá kín tiếng, đã quay chung với cô hai mùa show mà giờ cô mới biết thân phận thật sự của bạn mình là thiên kim nhà họ Lâm!

Tô Xán đảo mắt tìm Hiểu Hiểu trong đám đông, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, đành quay lại bàn tiệc, cầm một ly rượu nhấp môi.

Cô vốn dĩ không giỏi xã giao, nhất là trong những buổi tiệc đông người như thế này. Ngồi được một lúc thấy hơi nhàm chán, cô liền đứng dậy bước đến quầy tráng miệng.

Đi loanh quanh một vòng, cuối cùng cô dừng lại ở quầy bar.

Tô Xán ngồi trên chiếc ghế cao, ánh mắt dõi theo từng bóng người xoay vòng giữa sàn nhảy, rồi lại quay sang nhìn bartender đang múa chai điêu luyện phía sau quầy.

Trong thoáng chốc, cô như lạc vào thế giới cũ của chính mình, nơi đó không có showbiz, không có thị phi, không có giả dối…

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, đã bị một giọng nói chói tai cắt ngang:

"Không biết cái váy đó có phải của cô ta không, để cô ta mặc lên người đúng là lãng phí."

"Nghe nói cô ta vừa đẩy tiểu thư nhà họ Từ xuống nước đấy!"

"Từ tiểu thư mà còn bị cô ta bắt nạt, cô ta giỏi thật đấy, không biết trời cao đất dày là gì!"

Tô Xán khẽ cau mày, liếc mắt nhìn quanh, lập tức xác định được người vừa buông lời ác ý.

Lại là ba khuôn mặt lạ, người nào người nấy trang điểm đậm đến mức lố bịch, trên người đeo đầy trang sức to bản mà không nhìn ra nổi nhãn hiệu, váy vóc cũng chẳng thấy đẳng cấp ở đâu.

Đôi mắt Tô Xán chợt lạnh đi, vẻ mặt hiện rõ sự chán ngán.

Trong lúc mọi người đang mải mê bắt chuyện, giao lưu để tìm kiếm thêm cơ hội, thì góc này lại dần trở nên căng thẳng một cách lặng lẽ.

Ba người phụ nữ ấy vẫn không biết sợ, cười khẩy nhìn Tô Xán từ xa, thấy cô ung dung bước về phía họ mới cảm thấy sống lưng lạnh toát như có làn gió âm ùa qua.

Tô Xán không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào họ, ánh mắt như xuyên thấu. Một trong ba người lấy dũng khí, lớn tiếng hỏi: "Cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô đừng manh động, nếu không tôi…"

Câu nói còn chưa dứt, Tô Xán đã giơ tay lên, nhưng là để với lấy ly cocktail sau lưng cô ta.

Người phụ nữ kia đứng hình một lúc, nhận ra mình vừa bị "dọa khỉ" thì đỏ mặt vì xấu hổ xen lẫn tức giận.

"Tô Xán, cô quá đáng lắm rồi!"

"Quá đáng?" Tô Xán mỉm cười, nâng ly rượu lên: "Tôi chỉ lấy một ly rượu thôi mà. Cô mới là người quá đáng đấy, đứng chắn cả quầy bar người ta."

Nói xong, cô khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt mang theo ý trêu chọc.

Người kia tức đến run người, không nhịn được chỉ tay mắng:

"Cô còn giả vờ cái gì?! Một minh tinh hạng mười tám như cô chỉ biết dựa vào chiêu trò để nổi tiếng mà cũng dám coi thường người khác? Tôi là người của giới nghệ thuật chính thống đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!