Chương 46: Người Đàn Ông Cao Tuổi

"Hoan nghênh quý vị đã đến tham dự buổi dạ tiệc trang sức cao cấp của WERT. Tôi là Lâm Phong, tổng giám đốc thương hiệu WERT."

"Sau bữa tối, chúng tôi đã chuẩn bị phần tư vấn riêng cho từng vị khách. Nếu ai có hứng thú, có thể đến thử trang sức cao cấp được thiết kế theo yêu cầu."

Người đàn ông đứng trên sân khấu đưa mắt nhìn quanh, nụ cười ôn hòa:

"Tất nhiên, nếu không thích, quý vị cũng có thể dạo bước ngắm cảnh đêm, nơi đây về đêm thực sự rất đẹp."

"Tôi không làm phiền thêm nữa, chúc mọi người dùng bữa vui vẻ."

Tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng. Lúc này, Tô Xán cũng hiểu ra tại sao gương mặt ấy lại quen đến vậy.

Cô ngơ ngác quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh: Rõ ràng là bản sao của người đàn ông kia!

Tô Xán giơ tay chỉ về phía sân khấu, rồi lại chỉ sang Lâm Hiểu Hiểu, há miệng định nói gì đó nhưng nhất thời nghẹn lời.

Lâm Hiểu Hiểu nhanh tay kéo tay cô xuống, khẽ "suỵt" một tiếng, ra hiệu giữ im lặng.

Cô ghé sát tai Tô Xán, nhỏ giọng: "Không sai đâu, đó là ba em. Nhưng em chưa muốn để người khác biết chuyện này."

Tô Xán quay sang nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, giơ ngón cái tỏ ý bái phục, nhìn hai người giống nhau như đúc, giấu sao nổi chứ!

Ánh mắt cô lại quay về phía người đàn ông trên sân khấu, cảm giác quen thuộc ấy vẫn chưa dứt: Hình như mình đã gặp ông ấy ở đâu đó... nhưng là ở đâu nhỉ?

Sau bữa tiệc, Lâm Hiểu Hiểu bị quản gia gọi đi. Trước khi rời đi còn quay đầu thì thầm với Tô Xán:

"Chắc là ba em gọi, chị cứ đi dạo một vòng, em sẽ quay lại liền."

"Được." Tô Xán gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lâm Hiểu Hiểu rời đi, rồi cũng rảo bước ra khỏi sảnh tiệc, đi dạo trong khu vườn phía sau biệt thự.

Biệt thự này quả đúng là xa hoa, diện tích rộng lớn. Về đêm, cảnh sắc lung linh như trong tranh.

Tô Xán chậm rãi băng qua vườn hoa, theo lối mòn lát đá đi dọc khuôn viên rồi tới khu hồ bơi. Khu vực này cũng được chuẩn bị sẵn trái cây, bánh ngọt và đèn trang trí lung linh.

Dù đã ăn no trong bữa chính, nhưng khi nhìn thấy những chiếc bánh xinh xắn, tinh tế được sắp xếp bắt mắt, Tô Xán không kiềm được, cô bước đến chọn một miếng bánh nhỏ xinh.

Ngay lúc ấy, cô phát hiện bên cạnh bàn bánh có một ông lão đang ngồi.

Đây chẳng phải là...

Tô Xán khựng lại một chút, người đàn ông này chính là cụ già hôm trước bị người ta vu oan sau vụ va chạm xe!

"Ông cũng đến đây sao? Muộn thế này rồi mà ông vẫn ngồi ngoài gió dễ cảm lạnh lắm đó." Tô Xán vừa ngồi xuống cạnh ông, vừa dịu dàng nói, giọng nói ấm áp khiến ông cụ cảm động rõ rệt.

Không hiểu vì sao, dù khuôn mặt cụ vẫn nở nụ cười hiền hậu, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự xúc động lạ thường tựa như đang rưng rưng.

"Phải rồi, cháu…" Ông cụ vừa định mở lời thì…

Một giọng nói the thé xen vào, cắt ngang lời ông.

Tô Xán ngẩng đầu nhìn là Từ Giai?! Biệt thự lớn thế này mà cũng đụng trúng cô ta?!

"Ồ, chẳng phải nữ chính của chúng ta sao? Không đi xem trang sức cao cấp à?" Giọng điệu cô ta đầy khiêu khích, lối trang điểm đậm càng khiến vẻ mặt thêm chua ngoa.

Tô Xán đang định mở miệng thì bị Từ Giai cắt lời:

"Mà phải rồi, mấy món trang sức đó đều là hàng cao cấp thiết kế riêng, e là cô còn không mua nổi lấy một cái nhẫn."

Lời này Tô Xán không thể phủ nhận. Quả thật hiện tại cô không có khả năng mua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!