Chương 43: Cô Có Chắc Mình Đủ Tiền Không Đã?

Tô Xán thầm nghĩ: Có phải tôi lấy đâu, nhìn tôi làm gì?

Lẽ nào chỉ vì cùng xuất hiện trong nhà vệ sinh là đủ bằng chứng quy tội rồi sao? Chẳng lẽ còn không cho người ta đi vệ sinh?

Cô vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng giọng nói đã lạnh như băng: "Tôi không thấy."

"Nhưng lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì mới phát hiện mất hoa tai mà…" Từ Giai sốt ruột, ánh mắt liếc nhìn Tô Xán, thấy cô thần sắc bình tĩnh không hề sốt ruột.

Bỗng nhiên Tô Xán "phụt" một cái, rồi bật ra thành tiếng cười.

Từ Giai cho rằng Tô Xán đang chế giễu mình, tức đến nỗi ngực phập phồng, tay chỉ thẳng vào cô:

"Tôi thấy chính là cô! Vừa rồi trong nhà vệ sinh tôi tháo hoa tai để trên bồn rửa, cô thấy tôi đeo đẹp nên mới trộm đi!"

Giọng cô ta mang theo tiếng nức nở, vì là diễn viên nên dễ dàng khiến người ta đồng cảm.

Huống hồ Từ Giai còn là tiểu thư con nhà giàu, đồ của cô ta đương nhiên không phải hàng rẻ tiền mà ai cũng mua được.

Tô Xán vẫn ngồi trên ghế, thong thả đáp lại: "Cô nói để trên bồn rửa, vậy đã đi tìm kỹ chưa mà đã đổ tội cho tôi?"

"Vu khống cũng nên làm cho giống thật một chút chứ."

"Cô…" Từ Giai nghẹn họng. Lúc nãy nóng vội đổ tội cho người ta, lại quên mất mình còn chưa kiểm tra trong nhà vệ sinh. 

Nhưng cô ta không lo lắng, chỉ cần lát nữa tìm được trong túi Tô Xán, thì mọi người sẽ nhanh chóng quên hết mấy chi tiết nhỏ này thôi.

Từ Giai đi tượng trưng một vòng quanh nhà vệ sinh, tất nhiên là chẳng tìm được gì.

Cô ta quay lại, nhướng mày nói: "Tôi kiểm tra kỹ rồi, đúng là không có. Cô có dám để mọi người kiểm tra túi của cô không?"

Trong mắt Tô Xán thoáng qua tia lạnh lẽo. 

"Xán Xán, hay là để mọi người xem thử?" Giang Mạc Hiên cũng lên tiếng phụ họa.

Đến đây, Tô Xán đã hoàn toàn nhìn thấu, đúng là nam thần quốc dân, ai tới cũng không từ chối, ôn nhu vô hại, nhưng thực chất lại là một đại hải vương.

(hǎiwáng): trong tiếng lóng Trung Quốc, từ này được dùng để ám chỉ những người "đào hoa", "thả câu" (tán tỉnh) khắp nơi, luôn có nhiều "mối quan hệ" nên được ví như là "vua của biển cả" vì luôn có "cá" (người mà họ thu hút) bám theo.

Họ đang muốn làm cô bẽ mặt trước mọi người. Dù gì túi xách của nữ nghệ sĩ cũng là đồ cá nhân, làm sao có thể tùy tiện để người khác lục xem?

Mọi người xung quanh cũng nửa ngạc nhiên nửa hiếu kỳ, không biết túi Tô Xán có gì trong đó. Lỡ có gì khó nói thật  thì…

"Được thôi, nhưng tôi có một điều kiện." Không ngờ Tô Xán lại thoải mái đồng ý, khiến Từ Giai hơi sững người. 

Trong một thoáng, cô ta cảm thấy hơi sợ khi nhìn vào mắt Tô Xán, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Từ Giai nhếch môi cười khinh bỉ: "Điều kiện gì?"

Túi cô ta chắc chắn có hoa tai, còn bày đặt đưa ra điều kiện, chẳng khác gì tự dâng đầu cho tôi chặt.

Tô Xán bình thản nói: "Nếu hoa tai ở trong túi tôi, tôi sẽ công khai xin lỗi, thừa nhận mình là kẻ trộm, cũng sẽ bồi thường cho cô gấp ba giá trị thật, coi như đền bù tổn thất tinh thần."

Từ Giai nghe xong suýt nữa cười thành tiếng.

Cô ta lấy gì để đền? Cái hoa tai đó là hàng đặt riêng cao cấp!

"Cô có chắc mình đủ tiền đền không đấy?" Từ Giai vênh mặt, lườm Tô Xán một cái.

"Chuyện đó không đến lượt cô bận tâm. Nhưng nếu tôi không có…" Tô Xán ngừng lại, nhìn đối phương như đang nhìn kẻ thất bại sắp hết đường chối cãi, ánh mắt đầy khiêu khích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!