Tay của Hạ Cẩm Ngôn vẫn còn đặt trên tóc Tô Xán. Đến khi cô hoàn hồn lại, mặt bỗng chốc đỏ bừng, lập tức lui về sau một bước né tránh động tác thân mật ấy.
Hạ Cẩm Ngôn chỉ mỉm cười, hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng, vừa lau tóc vừa nói:
"Tôi phải đi nước F một chuyến, thời gian tới em tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Tô Xán khẽ "ừm" một tiếng rồi cúi đầu lúng túng không nói thêm gì.
Hạ Cẩm Ngôn vẫn mỉm cười nhìn cô, thấy cô không lên tiếng cũng không ép thêm điều gì.
…
Ngày hôm sau, buổi quay phim vẫn diễn ra như thường lệ.
Tô Xán ngồi lật kịch bản, nghiêng đầu nhìn Tiểu Túc đầy tò mò: "Hôm qua chị quên hỏi, lúc em chạy đến xe tìm chị là có chuyện gì vậy?"
Tiểu Túc chu môi tỏ vẻ bực bội: "Còn không phải vì Từ Giai sao? Chị với tổng giám đốc Hạ vừa đi khỏi, cô ta liền vừa khóc vừa kể khổ, bảo Hạ tổng hung dữ với cô ta."
Cô càng nói càng tức: "Còn nữa, lúc cô nghe điện thoại, em tình cờ nghe được. Cô ta mắng chị là hồ ly tinh, quyến rũ Giang Mạc Hiên rồi còn muốn quyến rũ cả Hạ Cẩm Ngôn. Còn nói, đợi cô ta vào show Tình Yêu Đang Diễn Ra thì chị chẳng là cái gì cả!"
Tô Xán nhíu mày.
Tiểu Túc càng kể càng giận, giọng cũng cao lên: "Lúc đó em không nhịn được nữa, xông tới muốn nói chuyện cho ra lẽ với cô ta, nhưng cô ta lại nói…"
Nói đến đây, Tiểu Túc chợt dừng lại, cúi đầu né tránh ánh mắt của Tô Xán.
Tô Xán thấy dáng vẻ đó thì biết ngay, chắc chắn là Từ Giai lại nói mấy lời khó nghe. Cô dịu giọng hỏi:
"Cô ta nói gì? Em cứ nói đi, chị không giận đâu."
Tiểu Túc chần chừ vài giây, rồi nhỏ giọng thì thầm: "Cô ta bảo, 'Đi mà nói với chủ của mày, tao không sợ, nói trước mặt cô ta tao cũng dám.'"
Nghe xong, Tô Xán lập tức đứng phắt dậy.
Chủ của mày? Đây chẳng phải muốn nói Tiểu Túc là chó sao?!
Cô tức muốn bốc khói, nhưng lại biết giờ mà đi tìm lý lẽ chẳng khác nào tự dâng mình cho người ta đâm chọc. Với kiểu người như Từ Giai, rất có thể đang mong chờ cô mắc câu.
Tô Xán liếc sang phía Từ Giai thấy cô ta đang ríu rít bên cạnh Giang Mạc Hiên, thỉnh thoảng lại nhìn sang phía này đầy ẩn ý. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Xán lạnh lùng nhìn lại.
Không biết có phải vì ánh mắt quá sắc lạnh hay không, Từ Giai khựng lại một chút, sau đó lại bật cười, còn cố ý chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu với Tô Xán.
Rõ ràng là đang khiêu khích mình!
Tô Xán không đáp lại, dời mắt đi, tiếp tục cầm kịch bản lên xem.
Từ Giai tưởng rằng cô đã sợ mình, càng đắc ý cười kiêu căng.
…
"Cảnh này cô diễn kỳ vậy?" Mỗi lần Tô Xán quay xong một cảnh, Từ Giai đều sẽ đi ngang và buông một câu mỉa mai. Có khi còn trực tiếp "dạy" Tô Xán cách diễn xuất.
Cô ta muốn tỏ ra mình là diễn viên toàn năng trước mặt đạo diễn, nhưng lại hoàn toàn phản tác dụng.
Tô Xán chẳng phản bác gì, chỉ cười nhạt cho qua.
Tiểu Túc tức đến muốn lao ra mắng cho cô ta một trận, nhưng lại càng khó hiểu: Sao chị Xán không phản bác lại? Với tính cách của chị ấy đâu phải kiểu dễ nhịn như vậy?
Cho đến lần cuối cùng, khi Từ Giai lại định giở chiêu cũ thì không ngờ lần này người mở lời lại là đạo diễn Vu Kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!