Cái tát chưa kịp vung xuống đã bị Tô Xán nhanh chóng chụp lấy, ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói bình thản:
"Chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Thần tin công chúa nhất định sẽ gặp được người xứng đáng."
Dứt lời, cô buông mạnh cổ tay ra, khiến Từ Giai loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống. Cũng may có Giang Mạc Hiên kịp thời đỡ lấy.
Tô Xán không hề thoát vai, ngược lại chính Từ Giai lại là người lạc nhịp.
Sau khi đứng vững, Từ Giai lớn tiếng quát:
"Tại sao không để tôi tát? Cô có biết diễn không đấy?!"
Tô Xán còn chưa kịp trả lời thì đạo diễn Vu Kiếm đã đứng phắt dậy khỏi màn hình theo dõi, gương mặt vốn hay cười bỗng trở nên nghiêm túc, cầm loa hét lớn:
"Từ Giai! Cô làm gì thế? Sao lại tự ý sửa kịch bản?!"
Ông sải bước tiến về phía họ, tay cầm theo kịch bản, sắc mặt đầy giận dữ.
"Đạo diễn Vu, tôi chỉ là nhập vai quá thôi." Từ Giai hoảng hốt biện minh.
Tuy là tiểu thư con nhà giàu, nhưng ai cũng biết muốn đóng phim của đạo diễn Vu Kiếm không hề dễ. Cô phải mất bao nhiêu công sức mới nhận được vai này, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà bị thay thế?
Thấy Từ Giai như sắp khóc đến nơi, Vu Kiếm cũng không đôi co nữa.
Ai ngờ Từ Giai thấy ông không nói gì liền được đà lấn tới, quay sang trách móc Tô Xán: "Tại sao cô không chịu phối hợp với tôi?!"
Tô Xán suýt bật cười: "Tôi không phối hợp á? Vừa rồi tôi còn đỡ cả cú tát của cô đấy. Nhưng cô phải hiểu, Vân Khanh là nữ tướng chinh chiến bốn phương, đâu thể dễ dàng để một công chúa mềm yếu vung tay tát được?"
Vu Kiếm nghe vậy gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn về phía Tô Xán.
"Tô Xán nói rất đúng. Lần sau không được tùy tiện sửa kịch bản, ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn."
Từ Giai thấy đạo diễn cũng bênh vực Tô Xán, không dám cãi lại nữa, chỉ giậm chân hậm hực, rồi lườm Tô Xán một cái sắc lẹm.
Vì cú phá vai vừa rồi mà cảnh đó lại phải quay lại từ đầu.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Hạ Cẩm Ngôn lại xuất hiện.
Vu Kiếm hơi ngạc nhiên, dù anh là nhà đầu tư, nhưng dạo này xuất hiện hơi nhiều thì phải?
Không chỉ có ông thấy lạ, cả Tô Xán cũng thấy thế. Không phải anh ấy còn có công việc sao? Sao hôm nào cũng thấy mặt vậy?
Tô Xán lúc này đang được chuyên viên trang điểm dặm lại lớp phấn. Khuôn mặt vốn đã tinh xảo, qua bàn tay của chuyên viên lại càng thêm hoàn mỹ.
Còn Từ Giai thì đang ríu rít trò chuyện với Giang Mạc Hiên, vừa bị mắng mà như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là khi thấy Hạ Cẩm Ngôn bước vào, cô lập tức ngừng nói, ánh mắt dán chặt vào anh.
Nếu nói Giang Mạc Hiên mang lại cảm giác như làn gió xuân, thì Hạ Cẩm Ngôn chính là khí lạnh mùa đông.
Bề ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng chính sự xa cách đó lại khiến người khác khó rời mắt.
Đặc biệt là gương mặt ấy còn sắc sảo hơn cả Giang Mạc Hiên.
Nếu Giang Mạc Hiên là anh trai nhà bên thì Hạ Cẩm Ngôn lại là người đàn ông trưởng thành, toát ra khí chất điềm tĩnh và quyến rũ đến từng hơi thở.
Thấy Hạ Cẩm Ngôn như định tiến về phía mình, Tô Xán nhanh chóng gập kịch bản, vội vàng đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Hạ Cẩm Ngôn thoáng cau mày: Lại tránh mình?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!