Đây là một chương trình truyền hình hẹn hò thực tế, có cả người nổi tiếng và người thường, tổng cộng tám người, bốn nam bốn nữ, cùng sống chung một mái nhà.
Trong quá trình ghi hình, sẽ có các bài kiểm tra tâm lý, những người rung động với nhau sẽ được sắp xếp sống cùng nhau trong một mái nhà.
Tô Xán đọc kỹ thể lệ chương trình, địa điểm quay được ấn định tại chân núi Bố Hạ Nhĩ nước R. Cô nhớ lại, trước khi xuyên vào sách, mình vẫn chưa có dịp đặt chân đến đó và cô rất thích nơi này nên mới viết nó vào truyện. Không phải quá trùng hợp sao?
Danh sách người tham gia ghi hình đã được công bố từ sớm. Ngoài ảnh hậu Tô Thanh đình đám, cũng chính là chị gái của nguyên chủ, điều thu hút sự chú ý lớn nhất còn có ảnh đế Giang Mạc Hiên.
Tô Xán nhớ rõ trong truyện cả Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh đều tham gia chương trình. Dù sao thì show này vốn là của công ty Hạ Cẩm Ngôn sản xuất, có sự góp mặt của tổng tài bí ẩn thì tỷ lệ người xem chắc chắn sẽ bùng nổ!
Cũng chính nhờ chương trình này mà hai người họ dần xích lại gần nhau, tình cảm ngày càng sâu đậm.
Ngoài việc bản thân chỉ cần không chia rẽ hai người họ ra cô còn phải ngăn chặn sự phá đám của nam phụ Giang Mạc Hiên, như vậy hai người họ sẽ thuận lợi đến với nhau, mà cô cũng có thể trở về nhà.
Tô Xán đang vui vẻ nghĩ đến chuyện đó thì chuông điện thoại reo.
Cô vừa bắt máy, còn chưa kịp nói câu nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói vội vàng, dồn dập:
"Thiếu phu nhân! Không hay rồi! Thiếu gia gặp chuyện rồi! Xe chúng tôi bị đâm, thiếu gia hiện giờ đang hôn mê. Tôi không dám để lão phu nhân biết, cô có thể tới bệnh viện một chuyến không?"
Tô Xán mặt không còn chút máu: "Bệnh viện nào? Tôi tới ngay!"
Cô không nói thật với lão phu nhân mà chỉ bảo có chuyện gấp cần ra ngoài một lát rồi tự lái xe đến bệnh viện.
Khi Tô Xán đến nơi thì Hạ Cẩm Ngôn vẫn chưa tỉnh lại.
"Thiếu phu nhân, bác sĩ nói thiếu gia không bị thương nặng, chỉ là hôn mê tạm thời. Tôi cũng đã liên hệ với đội ngũ luật sư rồi."
"Tôi biết rồi, anh cũng mau đi băng bó đi."
Tô Xán nhìn thấy trán tài xế rách một mảng, đi lại khập khiễng còn đang do dự nhìn Hạ Cẩm Ngôn nằm trên giường bệnh, liền vội vã thúc giục:
"Mau đi đi, ở đây có tôi rồi, đừng lo."
Tài xế nghe vậy thì an tâm phần nào, nhưng đi được ba bước thì ngoái đầu lại nhìn thêm rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người: Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn.
Cô nhìn màn hình máy theo dõi, thở phào nhẹ nhõm: "May mà anh không sao... Nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không thể trở về được nữa."
Nói xong câu đó, chính cô cũng bị giật mình.
Khoan đã, có gì đó không đúng… Kịch bản này cô chưa từng viết ra, chẳng lẽ có những tình tiết nằm ngoài tầm kiểm soát của cô?
Nếu Hạ Cẩm Ngôn không tỉnh lại thì làm sao anh có thể tham gia chương trình? Làm sao có thể gặp lại Tô Thanh rồi quay về bên nhau?
Nghĩ đến đây, Tô Xán bắt đầu thấy sốt ruột, phải làm cho anh ấy tỉnh lại mới được.
Cô đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Hàng lông mi dài khẽ run lên theo nhịp thở đều đặn.
Tô Xán vươn tay, nhẹ nhàng chọc một cái vào má anh nhưng chẳng có phản ứng gì.
Cô lẩm bẩm: "Hay là thử bóp mũi? Hay lật mí mắt ra xem…"
Đang phân vân thì người đàn ông nằm trên giường bệnh bất ngờ mở mắt.
Tô Xán giật bắn người hét lên một tiếng, đúng là bị dọa chết mất!
"Anh... anh tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không khỏe không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!