Chương 39: Chỉ Là Một Chai Nước Thôi Mà!

"Vậy thần xin múa một điệu góp vui yến tiệc." Tô Xán mỉm cười, nói xong liền đứng dậy bước ra giữa đại điện.

Cô đón lấy thanh kiếm từ người hầu dâng lên, vận trang phục trắng thuần, tay cầm thanh trường kiếm dài ba thước bắt đầu múa.

Từng chiêu từng thức uyển chuyển nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, dáng điệu khoan thai như mây trôi nước chảy, mềm mại mà vẫn đầy khí lực. Thanh kiếm trong tay cô như hóa thành thanh long, từng vòng cuộn xoáy, càng múa càng nhanh.

Khi điệu múa kết thúc, cô lại trở về dáng vẻ nữ nhi dịu dàng, nhận được tràng pháo tay rộn ràng trong đại điện.

Khung cảnh ấy khiến cả phim trường như nghẹt thở, đạo diễn Vu Kiếm cũng không ngờ, ông vốn chỉ kiếm người dạy Tô Xán vài động tác đơn giản để làm màu, không ngờ cô lại lĩnh hội nhanh đến vậy.

"Cắt! Tốt, rất tốt! Cảnh này xuất sắc!" Vu Kiếm hài lòng hô lên.

Tô Xán khẽ thở phào, nở nụ cười.

"Không ngờ cô lại có thiên phú đến thế!" Người hướng dẫn võ thuật vừa vỗ tay vừa bước đến cạnh cô khen ngợi.

Tô Xán cười đáp lại: "Là nhờ thầy dạy tốt ạ."

Hạ Cẩm Ngôn đứng cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tô Xán lại có linh khí đến vậy.

Vừa định mở miệng khen ngợi thì thấy Giang Mạc Hiên đang tiến lại gần, sắc mặt anh lập tức tối sầm. Lại là tên này!

"Tô Xán, vừa rồi cô diễn hay quá, suýt nữa tôi không đỡ kịp nhịp diễn của cô đấy." Giang Mạc Hiên bước đến, đúng lúc Tiểu Túc đang mang nước tới cho Tô Xán.

Anh chặn Tiểu Túc lại, cướp lấy chai nước rồi đưa cho Tô Xán. Sau đó còn cầm kịch bản phe phẩy làm quạt, bày ra vẻ quan tâm thân thiết.

Hạ Cẩm Ngôn đứng từ xa đã âm thầm siết chặt nắm tay, vẻ mặt khó chịu: Chỉ là một chai nước thôi mà!

Anh xoay người đi đến bên góc, bấm điện thoại gọi cho ai đó. Không lâu sau, hai người đàn ông mặc vest đen bước vào phim trường.

Họ mang theo rất nhiều vật liệu, khiến mọi người tò mò không thôi, ngay cả đạo diễn Vu Kiếm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đạo diễn Vu, tôi thấy mọi người vất vả quá, nên cho người mang một ít trà sữa tới, coi như là chút lòng thành. Đạo diễn không phiền chứ?" Hạ Cẩm Ngôn nở nụ cười nhã nhặn.

"Đương nhiên không phiền rồi, chỉ là ngại cho Hạ tổng phải chi nhiều quá." 

Cả đoàn phim vỡ òa vui sướng, liên tục cảm ơn.

Ngay cả Giang Mạc Hiên cũng ngạc nhiên, không rõ Hạ Cẩm Ngôn định giở trò gì.

Do nguyên liệu đã đầy đủ, lại có nhân viên pha chế tại chỗ nên chẳng mấy chốc quầy trà sữa đã xếp hàng dài.

Vu Kiếm thấy tiến độ quay phim hôm nay vượt mong đợi, nên dứt khoát cho mọi người nghỉ ngơi.

"Cảnh tiếp theo là phân đoạn công chúa Bắc Châu xuất hiện, hôm nay nghỉ tại đây, mai quay tiếp." Ông nói với Giang Mạc Hiên và Tô Xán, rồi quay ra hét lớn bằng loa: "Mọi người vất vả rồi! Hôm nay tới đây thôi, ngày mai cố lên nhé!"

Cả trường quay lại vỡ òa lần nữa, ai cũng biết đạo diễn Vu nổi tiếng nghiêm khắc vì một biểu cảm nhỏ cũng có thể quay hàng chục lần.

Nay cho tan sớm nghĩa là ông thật sự rất hài lòng.

Tô Xán vừa uống trà sữa vừa xin thêm hai cốc. Đồ miễn phí ai lại không muốn?

Cô xách mấy cốc theo Tiểu Túc trở về khách sạn. Lúc đi ngang qua Hạ Cẩm Ngôn, vốn định chào một câu, nhưng nghĩ lại thấy cũng không nên, dù sao còn đang tham gia show hẹn hò, nếu tiếp xúc nhiều quá lại dễ khiến người khác nghi ngờ.

Hạ Cẩm Ngôn nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa phim trường, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Cô ấy đang tránh mặt mình sao?

Sáng hôm sau, Tiểu Túc theo thói quen đến phòng gọi Tô Xán dậy.

Mọi hôm giờ này cô đã rửa mặt xong, ngồi đợi sẵn rồi. Vậy mà hôm nay vẫn đang ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!