Chương 37: Bước Ngoặc

Tô Xán ngủ một giấc thật sâu đến khi trời sáng choàng mới tỉnh dậy. Vừa kéo rèm cửa ra, ánh nắng dịu dàng đã len vào phòng, chiếu rọi khắp không gian ấm áp.

Cô rửa mặt chải tóc xong xuôi mới sực nhớ tối qua Hạ Cẩm Ngôn có đến, hình như cô còn uống hơi nhiều, sau đó thì đầu óc mơ hồ, chẳng nhớ gì cả. Vừa nghĩ đến đây, gương mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ ửng lên.

Làm sao lại có chuyện mình uống đến mức mất trí nhớ được chứ? Bình thường đâu có thế…

Tô Xán vội cởi áo ngủ kiểm tra, không thấy gì khác thường mới hơi yên tâm. Nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bất an, đầu óc cứ cố lục lại ký ức đêm qua, càng nghĩ càng đau đầu, mà vẫn chẳng nhớ nổi.

Cô đi vòng quanh trong phòng hai ba lần, không thấy bóng dáng Hạ Cẩm Ngôn đâu cả.

Tô Xán thầm hạ quyết tâm: Lần cuối cùng! Tuyệt đối không bao giờ uống đến mức này nữa. Không bao giờ!

Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng "tít", có ai đó quẹt thẻ mở cửa. 

Hạ Cẩm Ngôn bước vào, tay xách theo đồ ăn sáng.

"Sao anh có thẻ phòng của tôi?" Tô Xán nghi ngờ hỏi, nhưng nhìn thấy anh lại có chút ngại ngùng.

"Tôi xin Tiểu Túc đấy." Hạ Cẩm Ngôn chẳng mảy may thấy ngại, đi thẳng đến bàn ăn như thể đây là nhà mình.

Tô Xán ở trong lòng thầm mắng Tiểu Túc cả vạn lần: Tại sao lại tùy tiện đưa thẻ phòng cho người khác như thế?!

Cô chậm rãi ngồi xuống bên bàn ăn, trong lòng đầy do dự muốn hỏi chuyện tối qua, nhưng chẳng biết mở lời thế nào.

Hạ Cẩm Ngôn liếc qua là biết cô có điều muốn nói, nhưng không hề thúc ép, chỉ bình thản ăn sáng.

Cuối cùng, Tô Xán ấp úng hỏi: "Đêm qua chúng ta… có chuyện gì… xảy ra không?"

Anh nhìn gương mặt đỏ bừng đáng yêu của cô, đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc.

"Em muốn có chuyện gì xảy ra sao?" Hạ Cẩm Ngôn hỏi ngược lại.

"Không không không… không có là tốt rồi! Tôi chỉ… chỉ hỏi vậy thôi."

Nói xong, Tô Xán lập tức cúi đầu ăn cháo, né tránh ánh mắt của anh. 

Hạ Cẩm Ngôn ho nhẹ, chỉ vào quả trứng trà trong tay cô sắp bị bóp nát đến nơi.

Cô hoảng hốt thả tay ra, cười gượng mấy tiếng rồi lại vùi đầu vào bát cháo.

Ăn sáng xong, Hạ Cẩm Ngôn đến công ty.

Tô Xán thì không phải quay phim, nên sau khi đọc kịch bản chán chê thì chuyển sang chơi game.

Mãi cho đến khi Tiểu Túc chạy đến gọi, cô mới từ thế giới ảo quay trở lại thực tại.

"Chị Xán Xán, đừng chơi nữa, đến giờ ăn trưa rồi." Tiểu Túc đặt đồ ăn lên bàn, rồi kéo cô dậy.

Tô Xán vừa ăn vừa lướt phim trên máy tính bảng. Đúng lúc đó, một bản tin bật lên:

[Camera nhà họ Tô tiết lộ: Tô Thanh hóa ra là con riêng!]

Tô Xán nhấn vào xem, chính là đoạn camera hôm cô trở về nhà họ Tô.

Hình ảnh rất rõ nét, lời thoại trong phòng vang lên từng câu từng chữ, thậm chí còn thấy rõ dấu tay mà Tô Cường đánh lên mặt cô.

Video dài mười mấy phút, từ lúc cô bước vào đến khi rời đi, nội dung đầy kịch tính như một vở bi kịch gia đình khiến dân mạng bùng nổ.

Tô Xán sửng sốt, đến cô còn chỉ ghi âm được, rốt cuộc ai có video này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!