Tô Xán tròn mắt nhìn Hạ Cẩm Ngôn, kinh ngạc đến mức phải mất vài giây mới thốt nên lời: "Anh lớn từng này rồi, đâu nhất thiết chuyện gì cũng phải nghe lời bà chứ!"
Hạ Cẩm Ngôn không trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước về phía trước.
Tô Xán lập tức đuổi theo, nắm lấy tay áo anh kéo lại, không ngừng lải nhải: "Vả lại anh có mang theo đồ sinh hoạt đâu, ở kiểu gì chứ?"
Thấy anh vẫn không hề có ý định dừng lại, cô đành chạy bước nhỏ bám sát, cứ thế đi theo anh tới tận cửa nhà.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Xán, Hạ Cẩm Ngôn cúi người, thành thạo nhập mật khẩu mở cửa.
Cô bước vào nhà, vừa nhìn quanh đã sững người tại chỗ.
"Lúc chúng ta đi dạo, tôi đã cho người đến sắp xếp xong hết rồi. Nhà có hai phòng, tôi sẽ ngủ phòng kia."
Tô Xán liếc nhìn khắp căn nhà mình, sau đó còn chạy ra ngoài nhìn lại số phòng để chắc chắn bản thân không đi nhầm, rồi âm thầm thán phục tốc độ làm việc của Hạ Cẩm Ngôn.
Chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, toàn bộ nội thất trong nhà đã được thay mới hoàn toàn.
Cô bước vào phòng khách, ngồi xuống sofa, đưa tay sờ thử lớp đệm dày êm ái, nhất thời không thốt nên lời.
Cô suýt quên mất Hạ Cẩm Ngôn là tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Ngôn, người có tiền đúng là khác.
Sáng hôm sau, Hàn Tinh Doanh đến đón Tô Xán đi quay từ rất sớm.
Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng động trong bếp, cười nói: "Chị còn định mua đồ ăn sáng cho em, không ngờ em đã dậy nấu rồi."
Vừa nói, cô vừa rảo bước về phía bếp. Nhưng khi nhìn thấy người đang bận rộn trong gian bếp nhỏ, cô hoàn toàn chết lặng.
Người trong bếp không phải Tô Xán, mà chính là Hạ Cẩm Ngôn.
Anh mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, dáng vẻ thong thả làm bữa sáng, từng động tác đều rất tự nhiên và thành thục, nhưng khí chất quý phái, cao sang ấy vẫn không hề bị che giấu.
Hàn Tinh Doanh đứng nhìn bóng dáng anh chiên trứng, thần sắc ung dung, mà cảm giác như trong không khí cũng thoang thoảng thêm chút khói bếp đời thường.
"Quản lý Hàn đến rồi à? Ăn sáng cùng chúng tôi luôn nhé." Hạ Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ngây người ở cửa, mỉm cười mời.
Câu nói ấy kéo Hàn Tinh Doanh về thực tại. Cô hơi ngượng ngùng xua tay: "Tôi không ăn đâu. Mà này, anh có hứng thú vào showbiz không?"
Hạ Cẩm Ngôn khẽ cúi đầu, bật cười: "Thôi, để tôi nhường lại hào quang cho người khác."
Hôm nay, Hàn Tinh Doanh cảm thấy Hạ Cẩm Ngôn có gì đó rất khác, anh nói nhiều hơn, cũng không còn tỏa ra cái khí chất xa cách như mấy hôm trước nữa. Không còn là một tảng băng lạnh lẽo, mà giống như người thật bằng da bằng thịt, gần gũi hơn rất nhiều.
Nụ cười ấy nhẹ nhàng như gió đầu xuân.
Lúc này, Tô Xán cũng vừa ngủ dậy. Cô tóc tai rối bù, vừa ngáp vừa đi về phía bếp.
"Chị Doanh đến rồi à? Em đi rửa mặt một chút."
Tô Xán thoáng liếc qua người đàn ông đang ung dung làm sandwich trong bếp, như nhìn thấy yêu quái, liền nhanh chóng quay người bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Ngôn hiện đang đứng trong bếp nhà cô nấu bữa sáng!
Nếu cảnh này bị chụp lại đưa lên mạng, e là cả giới giải trí lại dậy sóng.
Khủng khiếp quá, quá khủng khiếp!
Hạ Cẩm Ngôn như biến thành một con người hoàn toàn khác. Mặc dù trước đó bị mất trí nhớ, nhưng ít ra tính cách anh vẫn luôn nhất quán. Còn bây giờ, chẳng hiểu vì lý do gì mà thay đổi hoàn toàn!
Tô Xán vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!