"Sáng mai tôi đến đón cô. Chúng ta cùng gặp bà giải thích một chuyến."
"Ừm, được." Tô Xán xưa nay nói được làm được.
Sáng hôm sau, Hạ Cẩm Ngôn lái xe thể thao dừng trước khu nhà của Tô Xán. Nhưng lúc nhìn thấy cô, ngụm nước anh vừa uống suýt nữa thì phun ra.
Chỉ thấy Tô Xán đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo kính râm, khẩu trang, mặc đồ thể thao kín bưng, trông chẳng khác gì chuẩn bị làm chuyện mờ ám. Cô lén lút ngó trước ngó sau, rồi nhanh chóng chui vào xe.
"Sao không ngồi ghế trước?" Hạ Cẩm Ngôn khó hiểu hỏi.
"Ghế phụ chỉ dành cho bạn gái, anh không biết à?" Tô Xán vừa tháo kính râm vừa đáp tỉnh bơ.
Hai người nhanh chóng đến khu biệt thự nhà họ Hạ. Vừa bước vào nhà, Tô Xán liền cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo lạ thường.
Hạ lão phu nhân vốn luôn hiền từ, hôm nay lại ngồi ngay ngắn giữa ghê sofa, tay chống gậy, gương mặt nghiêm nghị.
"Cháu chào bà. Hôm nay cháu đến để…" Dù bản thân chẳng làm gì sai, nhưng đứng trước khí thế của bà cụ, Tô Xán vẫn thấy hơi luống cuống.
"Cẩm Ngôn nói với ta rồi. Cái quỷ gì mà luật chương trình với chả luật. Có bắt phải độc thân đâu mà phải ly hôn!" Lão phu nhân tức giận gõ gậy xuống sàn hai cái rõ to.
"..."
"Mà nếu chương trình yêu cầu độc thân thì hai đứa không công khai là được rồi, cứ giấu nhẹm đi cho xong, ai mà biết chứ!" Bà trừng mắt, giọng đầy uất ức.
"Bà à, thực ra bọn cháu…" Tô Xán vội định giải thích.
"Giải thích cái gì! Hôm nay, bây giờ, lập tức, ngay và luôn! Hai đứa phải đi tái hôn cho ta!"
Tô Xán quay sang nhìn Hạ Cẩm Ngôn vẫn đứng im không nói lời nào, trong đầu chợt nghĩ: Tại sao hồi trước mình lại viết cho anh ta cái hình tượng cháu trai hiếu thảo cơ chứ?
Cô trừng mắt ra hiệu cho anh nhưng đối phương vẫn chẳng phản ứng gì. Trên mặt còn thoáng hiện lên nụ cười rồi biến mất ngay lập tức.
Tô Xán cứ tưởng mình nhìn nhầm, cũng không nghĩ nhiều, liền quay đầu lại định giải thích tiếp: "Bà ơi…"
Còn chưa kịp nói hết câu, lão phu nhân đã đập mạnh tay lên đầu gối, nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn ngào than khóc:
"Ta đây là tạo nghiệp rồi! Cháu trai với cháu dâu ly hôn, đời này chắc không được nhìn thấy chắt nữa rồi!"
Bà liếc nhìn Tô Xán để quan sát phản ứng, rồi lại ấm ức: "Ta có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ, không dạy dỗ được đứa cháu trai duy nhất… hu hu hu…"
Tô Xán quay sang nhìn Hạ Cẩm Ngôn, lại quay về nhìn bà cụ, phải nói là diễn xuất của bà đạt đến trình độ ảnh hậu!
Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, lão phu nhân càng gào to hơn: "Để ta chết quách cho rồi! Ta còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên nữa chứ…"
Lúc này Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng. Anh nắm lấy tay Tô Xán, nhìn bà cụ: "Chúng cháu sẽ đi tái hôn ngay bây giờ."
Vừa nghe xong, mắt lão phu nhân lập tức sáng lên, nước mắt chưa kịp lau đã biến mất, cười hiền hòa trở lại.
"Thế mới ngoan chứ! Đi, bà đi cùng, chứng kiến hai đứa tái hôn!"
Tô Xán trợn tròn mắt. Không ngờ bà cụ lại thông minh đến vậy, sợ hai người chỉ làm cho có lệ nên đòi theo đến tận Cục Dân chính.
Nhưng cô hoàn toàn không muốn tái hôn. Trong lòng vẫn đang tính đến chuyện để Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh ở bên nhau, như vậy mới có cơ hội thoát khỏi thế giới giả lập này.
Cô mở miệng phản bác: "Cháu thấy không cần thiết phải tái hôn. Cháu… cháu không còn thích Hạ Cẩm Ngôn nữa."
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hạ Cẩm Ngôn lập tức tối sầm.
Lão phu nhân nghe xong cũng sững người. Lúc trước chẳng phải chính cô nằng nặc đòi gả cho cháu trai bà sao? Bà còn rất thích cô nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!