Chương 3: Bị Ép Động Phòng

Đám người kia thấy tiến đến gần, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã vội cúi đầu lẩm bẩm một tiếng "Hạ phu nhân" rồi tản ra như ong vỡ tổ.

Tô Xán cũng chẳng buồn truy cứu, tiếp tục tìm đường. Vừa quay lưng thì nghe có người gọi tên mình. Cô nhìn lại, hóa ra là Tô Thanh.

Tô Xán nghĩ đúng lúc lắm, gặp rồi thì tranh thủ giải thích luôn.

Chỉ cần nói với chị ta là mình trước đây đầu óc không bình thường, giờ mới tỉnh ngộ, thế là xong.

Đang định mở lời thì Tô Thanh đã bước đến gần, nhanh tay cầm ly rượu trong tay cô dốc thẳng lên người mình, động tác liền mạch, không kẽ hở. Sau đó lại nhét ly rượu rỗng vào tay cô như thể chẳng có gì xảy ra.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, Tô Xán còn chưa kịp tiêu hóa thì giọng của Hạ Cẩm Ngôn vang lên sau lưng: "Hai người đang làm gì vậy?"

Vì Tô Xán đứng chắn ngay giữa nên toàn bộ trò diễn của Tô Thanh anh ta không hề thấy.

Không để Tô Xán giải thích, Tô Thanh mang theo giọng điệu nghẹn ngào đầy uất ức:

"Chị đã nhường anh ấy cho em rồi, Xán Xán, sao em vẫn còn giận chị? Chị phải làm gì nữa thì em mới chịu tha thứ cho chị đây?"

Tô Xán cầm ly rượu rỗng trong tay trân trân nhìn Tô Thanh. Cô vạn lần không ngờ nữ chính lại là trơ trẽn như vậy, hoàn toàn khác với những gì cô đã viết. Rõ ràng cô từng thiết lập cho Tô Thanh hình tượng nữ thần minh tinh sao bây giờ lại thành ra thế này?

Hạ Cẩm Ngôn cau mày: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tô Thanh thấy anh bước tới thì lập tức dựa sát, nước mắt rơi lã chã:

"Em vốn muốn làm lành với Xán Xán, nhưng chưa kịp mở lời thì đã bị em ấy hắt rượu vào người."

Tô Xán đưa tay ôm trán. Má ơi, cái tình tiết máu chó này là sao? Cô viết truyện bao nhiêu năm, tự thấy mình cũng có chút đầu óc, ai ngờ lại có ngày chính mình rơi vào cái mô

-típ drama rẻ tiền thế này!

Uổng công cô còn viết nữ chính là một đại minh tinh tầm cỡ ảnh hậu, với cái diễn xuất này mà là ảnh hậu á? Xin lỗi, để cô lên đóng thế còn thật hơn!

"Chị ơi, hình như chị làm rơi gì dưới đất kìa." Tô Xán chậm rãi nói.

Tô Thanh cúi đầu nhìn theo bản năng, chỉ nghe Tô Xán khẽ cười một tiếng:

"A, tôi quên mất… Chị vốn dĩ làm gì có mặt mũi mà rơi."

Tô Thanh biết mình bị mỉa mai, tức đến mức muốn chửi thẳng, nhưng vừa nghĩ đến Hạ Cẩm Ngôn vẫn còn đứng đó liền quay sang làm nũng chui tọt vào lòng anh, khóc lóc tố cáo:

"Cẩm Ngôn, anh xem em ấy kìa…"

Hạ Cẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Thanh, dịu giọng dỗ dành.

Tô Xán nhìn dáng vẻ "lê hoa đái vũ" ấy mà thấy buồn cười: "Tôi mới không thèm anh ta, cho chị đấy, nếu không vì bà nội thì chúng tôi sớm đã ly hôn rồi."

*Lê hoa đái vũ (): nghĩa là lệ chảy như mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm, yểu điệu của người con gái.

Nói xong, cô dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Tô Xán hơi bực bội, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị oan ức như vậy.

Nhưng điều khiến cô hoang mang hơn là mọi tình tiết vẫn khớp với nội dung mình viết nhưng tính cách nhân vật thì hoàn toàn sai lệch, như thể ai đó đã sửa lại nhân cách bọn họ.

Suốt buổi tiệc, cô không nói với hai người kia thêm lời nào. Chỉ đến khi khách khứa đã ra về hết, cô và Hạ Cẩm Ngôn lại bị bà nội nhốt chung vào một phòng.

Tô Xán nhìn chiếc giường lớn trong phòng bất lực thở dài. Lần này không có cả ghế sofa, đến một chiếc ghế con cũng chẳng thấy đâu.

Đột nhiên mất điện khiến cô trở tay không kịp, giật mình khẽ kêu một tiếng. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối đen kịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!