Chương 27: Bảo Vệ Môi Trường Là Trách Nhiệm Của Mọi Người

Tô Xán dẫn Diệp Hinh đến gặp tổ chương trình, nhờ họ chuẩn bị một chiếc xe để đưa cô ấy về chỗ ở trước.

"Coi như mấy ngày tới là nghỉ phép, em cứ nghỉ ngơi thư giãn một thời gian. Chờ chương trình kết thúc, chị sẽ đến đón em."

Tô Xán nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt cảm kích mình, mỉm cười dịu dàng.

"Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." 

Diệp Hinh gật đầu, sau đó lên xe rời đi. Tô Xán lấy điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc.

"Chị Doanh, em gửi cho chị số điện thoại của trợ lý mới, chị liên lạc với cô ấy giúp em nhé, sau này còn cần nhờ cậy."

"Được." Hàn Tinh Doanh không hỏi thêm gì. Chị tin vào mắt nhìn người của Tô Xán. Dù sao khi mới ra mắt, cô cũng từng là một cô gái đơn thuần, dễ thương, luôn khiến người ta cảm mến. Chỉ là không hiểu sao dạo gần đây mọi chuyện cô làm lại trở nên kỳ lạ, sự nghiệp cũng tụt dốc.

May mà bây giờ, dường như cô đã quay trở về dáng vẻ ban đầu ấy.

Khi Tô Xán trở về biệt thự, mọi người đã ăn sáng xong. Vừa thấy cô bước vào, Phùng Hiểu Đồng tỏ vẻ khinh thường, mỉa mai:

"Đúng là cái gì cũng nhặt về, hay là vì bản thân cô vốn là rác rưởi rồi?"

Tô Xán liếc nhìn về phía camera, phát hiện chương trình vẫn chưa bắt đầu livestream, bảo sao người kia dám lộng hành đến thế. Cô không tức giận, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện Phùng Hiểu Đồng, nhấc ly sữa lên uống một ngụm.

"Có vẻ cô rất rành phân loại rác nhỉ? Vậy cô tự thấy mình thuộc loại nào? Rác thải nhà bếp hay nhà vệ sinh?"

Lời đáp trả nhẹ nhàng nhưng sắc sảo khiến mặt Phùng Hiểu Đồng đỏ bừng vì tức giận, lập tức đập bàn đứng dậy.

Tô Thanh vẫn dịu dàng đứng bên cạnh giảng hòa: "Thôi đi Đồng Đồng, bỏ qua đi."

Từ lúc được Tô Xán cứu, cô cũng bắt đầu nhìn cô ấy bằng con mắt khác.

"Đúng đó, nói cho cùng cũng do chị Đồng gây chuyện trước mà." Lâm Hiểu Hiểu cũng lên tiếng bênh vực.

Phùng Hiểu Đồng hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

[Cuối cùng cũng phát sóng rồi, hôm nay sao trễ thế? Cho 1 sao bây giờ!]

[Tô Xán đúng là trà xanh, đáng ghét!]

[Cầu cho tiểu Thanh nhà tôi có được tất cả những điều tốt đẹp, đừng để tên cặn bã đó dây vào!]

Cả nhóm lên xe buýt di chuyển đến một bãi biển tuyệt đẹp.

"Hôm nay chúng ta sẽ tham gia hoạt động bên bờ biển. Đảo Thành Trúc nổi tiếng với tài nguyên biển phong phú, rất thích hợp để lặn." Đạo diễn nói.

Thấy mọi người hào hứng, ông tiếp tục: "Tổ chương trình cũng đã giấu các huy hiệu quanh đây. Trong quá trình truy tìm không được làm ảnh hưởng đến môi trường và sinh vật biển, ai tìm được nhiều huy hiệu nhất sẽ có phần thưởng!"

"Vậy chương trình có lo cơm trưa không đó?" Tô Xán nửa đùa nửa thật.

Đạo diễn bật cười: "Tất nhiên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho mọi người!"

[Haha, bảo bối nhà tui chỉ quan tâm ăn uống!]

[Chỗ nào có đồ ăn chỗ đó có Tô Xán!]

[Loại con gái thế này nên trói chặt với tên cặn bã kia đi cho rồi! Đỡ phiền tiểu Thanh nhà tôi!]

Tô Xán tháo kính râm, hướng ánh mắt ra xa. Trời xanh trong vắt, biển biếc mênh mông, phía xa còn có ngọn hải đăng cổ và một ngôi nhà đá nhỏ. Khung cảnh tựa như bước vào một thị trấn ven biển trong anime.

Thấy thời tiết quá đẹp, nước biển trong đến độ nhìn rõ sáu mét, cô giơ tay hỏi: "Tôi có bằng lặn, có thể tham gia lặn được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!