Tô Xán nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêng đầu, ánh mắt như muốn soi thấu anh.
Mất trí thì mất trí thật, nhưng sao tự nhiên lại có cảm giác hơi khác?
"Ọc… ọc…"
Vì trong phòng quá yên tĩnh nên tiếng bụng cô réo vang đặc biệt rõ. Cô ngượng ngùng cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng.
"Hình như… có hơi đói." Giọng cô càng lúc càng nhỏ khiến Hạ Cẩm Ngôn không khỏi bật cười, thấy dáng vẻ đó thật đáng yêu. Anh gọi người mang cháo vào tận phòng.
"Lẽ ra tôi phải là người chăm sóc anh, ai ngờ giờ ngược lại." Tô Xán vừa ngồi trên giường bệnh vừa húp cháo. Bác sĩ bảo cô vẫn cần ở lại theo dõi thêm một ngày.
Cô chẳng để tâm Hạ Cẩm Ngôn có nghe hay không, cứ lảm nhảm một mình, như thể coi người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa kia là cái cây biết lắng nghe.
"Mẹ tôi rất hay nấu cháo, ăn cùng với bánh trứng." Cô nhìn chằm chằm vào bát, khẽ lẩm bẩm: "Tự dưng thấy thèm bánh trứng ghê."
Mẹ? Cô ấy đang nói đến nhà họ Tô sao?
Hạ Cẩm Ngôn liếc nhìn bàn ăn, lập tức lấy điện thoại gọi thêm một phần bánh trứng.
Tô Xán ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghiêm túc đang gọi món, trong lòng không khỏi thắc mắc sao anh ấy lại đối xử tốt với mình thế?
Nếu như việc cứu cô khỏi tay đám du côn lần trước là vì bản năng bảo vệ của đàn ông, thì lần này là vì gì?
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Xán thấy bầu không khí như thế này quá ngột ngạt.
"Nói thật chứ hai chúng ta kỳ này đúng là xui xẻo, nào là bị chém rồi sốt cao, cứ thế ra ra vào vào bệnh viện suốt."
Hạ Cẩm Ngôn không phản bác, bởi đúng là như thế thật. Nhưng anh cũng không tiếp lời, mà đột nhiên nhắc tới bà nội.
"Sau chuyện lần này, bà nội rất tức giận. Tôi nghĩ đợi kết thúc chương trình, tôi sẽ đi với cô đến giải thích với bà một lần cho rõ ràng."
Anh nhìn cô, thấy cô không phản ứng gì, lại hỏi thêm: "Được không?"
"Đương nhiên rồi." Tô Xán gật đầu, dù sao cô vốn cũng có thiện cảm với bà nội của anh.
Cả hai đang trò chuyện thì một tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
"Vào đi." Hạ Cẩm Ngôn lên tiếng.
Cửa mở ra, Giang Mạc Hiên bước vào mang theo đồ ăn.
Anh đặt đồ ăn xuống bàn rồi nói: "Tôi không yên tâm nên vừa quay xong là chạy thẳng đến đây. Cô thấy sao rồi?"
Lời quan tâm khiến Tô Xán cảm động lần nữa.
"Tôi đỡ nhiều rồi. Ngày mai có thể quay tiếp bình thường."
Cô ngẩng đầu mỉm cười với Giang Mạc Hiên: "Cảm ơn anh đã lo cho tôi. Lát nữa anh với Hạ Cẩm Ngôn cứ về đi, nghỉ sớm một chút, hai người quay cả ngày chắc cũng mệt rồi."
Giang Mạc Hiên nghe xong, mắt hơi híp lại: "Tối nay tôi ở lại đây với em."
Phòng bệnh của Tô Xán là phòng VIP, tuy có hai gian nhưng dù sao cũng là nam nữ đơn độc ở chung, cô không thể để ảnh đế Giang ở lại được.
Cô định từ chối: "Tôi..."
"Không được!" Hạ Cẩm Ngôn nghiêm mặt ngắt lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!