Tô Xán như thuộc làu những động tác, cầm ống sắt bằng hai tay, dùng lực cắm mạnh xuống bãi cát, sau đó phối hợp với chân tiếp tục ấn sâu thêm vài phân.
Sau cùng, cô dùng cả hai tay kéo nhiếc ống lên, một đám cát bùn theo đó trồi lên.
Tô Xán nhanh như chớp, không ngại bẩn, một tay tóm gọn con tôm tít đang giãy dụa giữa đống cát, thả ngay vào chiếc xô bên cạnh.
Thành thục đến mức hoàn toàn không giống người lần đầu làm. Ống kính lia đến chiếc xô của cô đã gần đầy tôm tít và cả vài vỏ sò.
Miệng Tô Xán còn lẩm bẩm: "Chạy đi, tôm tít! Nhưng chạy kiểu gì cũng vào bụng chị thôi!"
"Bị chị ăn là vinh hạnh đó nha~ Đừng có trốn, mệnh của em là làm món kho tộ đó!"
[Nữ chính của tôi à, cô đang tham gia show hẹn hò đó!]
[Cười muốn xỉu với chị gái này, hài ghê!]
[Tôi không chịu nổi nữa, Tô Xán đáng yêu quá rồi!]
Chơi được một lúc, Tô Xán ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Hạ Cẩm Ngôn phía xa, lúc này mới nhớ lại chuyện đêm qua anh bị thương ở tay vì mình, chắc là bây giờ không thể dùng lực để bắt tôm tít.
Nghĩ đến đây, cô lảo đảo chạy đến bên cạnh anh, cúi đầu giả vờ lơ đãng nói: "Anh đừng làm nữa, tôi chia phần của tôi cho anh."
Những người khác trên bãi biển tuy tỏ ra đang bận rộn, thật ra đều kín đáo quan sát từng cử chỉ của hai người.
"Không cần đâu." Giọng Hạ Cẩm Ngôn có chút lạnh lùng, sắc mặt cũng chẳng tốt là bao. Mái tóc rũ che lấp đôi mắt phượng, không nhìn rõ biểu cảm bên trong.
"Đừng ngại mà~"
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Cẩm Ngôn càng trầm xuống, anh không đáp lại, chỉ lặng lẽ tiếp tục dùng sức cắm ống xuống cát.
Lần này, ống tay áo màu trắng nơi cánh tay anh đã bắt đầu rướm màu đỏ. Người đầu tiên nhận ra là Lâm Hiểu Hiểu, cô khẽ kêu lên.
Tô Xán nhìn thấy cũng lập tức bỏ dụng cụ xuống, hốt hoảng chạy tới:
"Tôi đã nói là chia phần cho anh rồi mà, anh đừng cố nữa! Bây giờ lại phải đi bệnh viện xử lý vết thương nữa đây này!"
Ở một bên, dù Tô Thanh cũng thoáng hoảng loạn khi thấy máu, nhưng nhìn thấy Tô Xán bận rộn lo lắng bên cạnh Hạ Cẩm Ngôn, cô lại quay đầu, tiếp tục cười nói vui vẻ với Kha Tuấn. Cô thật sự mệt mỏi vì đã bị từ chối quá nhiều lần.
Tổ chương trình lập tức gọi xe cấp cứu, Tô Xán lại theo Hạ Cẩm Ngôn đến bệnh viện.
Trước khi lên xe, cô còn cẩn thận giao lại xô đựng tôm cho ekip.
[Hạ tổng đúng là đàn ông đích thực! Tuyệt vời!]
[Không bàn đến chuyện cũ, giờ chỉ muốn khóa cặp đôi này lại thôi!]
[Càng nhìn càng thấy hợp, vợ cũ vẫn là đỉnh nhất!]
Khi đã xử lý xong vết thương, trên đường về Tô Xán cứ lải nhải không ngừng, dặn đi dặn lại anh phải nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ để cô lo.
Cô phải thành tâm cầu mong anh mau lành bệnh, để cô còn thoát khỏi công việc chăm sóc này chứ!
"Chiều nay anh còn tham gia hoạt động được không?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống cánh tay anh.
"Được." Không hiểu vì sao, Tô Xán cảm thấy sắc mặt anh như dễ chịu hơn một chút, chắc do cô tưởng tượng thôi?
Chiều hôm đó là hoạt động lướt ván kéo đuôi thuyền, một trò chơi mà người ưa cảm giác mạnh như Tô Xán cực kỳ mong đợi.
Sau giờ nghỉ trưa, trời dù nắng gắt nhưng không hề oi bức, gió biển thổi nhè nhẹ rất dễ chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!