Chương 2: Tôi Muốn Về Nhà

Lão phu nhân chẳng hề tức giận, chỉ nghĩ rằng đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, liền đặt tay lên lưng Tô Xán, dịu dàng nói:

"Có phải tiểu Ngôn bắt nạt cháu không? Để bà dạy dỗ nó, hai đứa là người lớn rồi đừng có trẻ con thế chứ."

Tô Xán khổ không thể tả, thật lòng mà nói cô chỉ muốn ly hôn mà thôi.

Lúc này giọng nói trầm thấp của Hạ Cẩm Ngôn cũng vang lên: "Chuyện này cứ để bọn cháu tự giải quyết, bà đừng lo lắng."

"Hừ, cái thằng nhóc này!"

Còn chưa để hai người kịp phản ứng, bà cụ đã tiếp lời: "Bà đã nhờ người xem ngày tốt rồi, mùng Một tháng sau tổ chức hôn lễ là đẹp nhất."

Thấy Tô Xán có ý định từ chối, bà cụ liền tự mình nói tiếp không cho cô cơ hội mở miệng:

"Bà già rồi, cha mẹ tiểu Ngôn lại mất sớm, bao năm qua cái thân này vừa làm cha vừa làm mẹ, bà chẳng có nguyện vọng gì khác ngoài việc được bế chắt."

Vừa nói lão phu nhân vừa đưa tay lên chấm khóe mắt, giọt nước mắt không biết là thật hay giả.

Tô Xán cắn môi khẽ cười, ánh mắt rối bời nhìn lão phu nhân, bà ấy diễn quá đạt, đến cả cô là biên kịch cũng không chắc viết được đoạn cảm động thế này.

Đúng lúc đó, Hạ Cẩm Ngôn đột nhiên nắm tay cô, quả quyết hứa với bà nội:

"Bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng."

Tô Xán sững người nhìn người đàn ông trước mặt, đây chẳng phải kiểu "cháu trai ngoan của bà" chính hiệu sao?

Không kiềm được, cô buột miệng: "Sớm biết vậy lúc đầu tôi đã không viết cho anh cái thiết lập nhân vật này rồi!"

Lần này đến lượt Hạ Cẩm Ngôn ngạc nhiên: cô ta đang nói cái quái gì vậy?

Cuối cùng, trước sự kiên quyết của lão phu nhân, hai người vẫn bị nhốt trong cùng một phòng, bà cụ nói làm vậy để vun đắp tình cảm vợ chồng, còn cẩn thận khóa cửa từ bên ngoài.

Tô Xán ngồi trên giường, nhớ lại những gì vừa xảy ra trong ngày hôm nay, ngoài vài đoạn thoại có chút thay đổi, tình tiết vẫn y như trong truyện.

Bước tiếp theo chính là theo lão phu nhân về nhà tổ, dù chưa làm lễ cưới nhưng cũng phải làm lễ tế tổ.

Hôm đó nhà họ Tô cũng sẽ đến, đó là thời cơ hoàn hảo để nam nữ chính ở gần nhau.

Hạ Cẩm Ngôn thấy cô vẫn ngồi bất động trên giường, giọng nói dịu đi đôi chút:

"Bây giờ thì chưa thể ly hôn được, đợi tôi thuyết phục được bà nội rồi tính. Trong thời gian này, chỉ cần cô không gây chuyện, sau khi ly hôn tôi sẽ cho cô 10% cổ phần tập đoàn Hạ thị."

Tô Xán nghe vậy suýt bật cười, dù anh có nói hay không thì cô cũng đâu định gây chuyện với nữ chính.

Bởi vì trong truyện, nữ phụ chính là vì cứ gây hấn với nữ chính nên mới bị chết thảm. Hơn nữa, trong thế giới này cô chẳng có nơi nào để đi. Có tiền thì cũng đâu mang về thế giới thật được!

Thấy cô không phản ứng, Hạ Cẩm Ngôn tưởng cô chê ít. Với anh, 10% cổ phần đã đủ để cô sống sung túc cả đời rồi.

Đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên Tô Xán lên tiếng: "Giao dịch thành công!"

Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa khiến người ta không mở mắt nổi.

Tô Xán chậm rãi tỉnh dậy, ngẩn người vài giây, nhìn quanh căn phòng xa hoa lộng lẫy, đâu đâu cũng toát ra vẻ quý phái.

Rõ ràng là xa lạ vậy mà lại có chút quen thuộc kỳ lạ.

Không thấy bóng dáng Hạ Cẩm Ngôn đâu, cô bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương, dáng người cao ráo, làn da trắng như sữa, ngũ quan tinh tế, đôi mắt đào hoa nay lại thêm phần quyến rũ.

Xuyên sách rồi mà dung mạo vẫn không thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!