Trên máy bay trở về nước, Tô Xán đột nhiên nhớ ra lúc mình xuyên sách là đang ở nhà Hạ Cẩm Ngôn, hiện giờ cô không có chỗ ở cố định, xem ra xuống máy bay phải liên lạc với chị Doanh để tìm chỗ ở mới rồi.
Bay suốt một ngày một đêm, lúc đến sân bay thì trời đã tờ mờ sáng. Mọi người lần lượt rời đi, Tô Thanh lúc đi ngang qua Hạ Cẩm Ngôn còn chẳng thèm liếc lấy một cái, kiêu kỳ bước lên chiếc xe riêng đến đón.
Tô Xán cứ liên tục nhìn điện thoại, trong lòng nghĩ không biết khi nào chị Doanh mới đến.
Cả Hạ Cẩm Ngôn và Giang Mạc Hiên đều đứng hai bên cô nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng, Giang Mạc Hiên mở lời trước:
"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhé!"
"Không tiện đường!" Hạ Cẩm Ngôn nói bâng quơ như lẩm bẩm một mình.
"Sao anh biết không tiện đường, không tiện đường tôi cũng có thể đưa cô ấy về." Giang Mạc Hiên thay đổi sắc giọng, không còn nhẹ nhàng như mọi khi.
"Tôi nói không tiện là không tiện!"
"Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Ngôn, cái kiểu đại nam tử chủ nghĩa này anh dùng sai chỗ rồi đấy."
Giang Mạc Hiên đặt tay lên vali của Tô Xán: "Tôi đưa cô về nhé!"
"Còn nói tôi gia trưởng? Tô Xán đã đồng ý chưa mà anh đã giành vali của người ta?" Hạ Cẩm Ngôn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên tay Giang Mạc Hiên.
"Hai người làm ơn dừng lại được không? Chị Doanh sẽ đến đón tôi!" Tô Xán trừng mắt nhìn hai người đàn ông cứ như sắp đánh nhau đến nơi.
Đang nói chuyện thì một chiếc xe dừng lại trước mặt Tô Xán, người bước xuống không phải là quản lý Hàn Tinh Doanh mà là tài xế của nhà họ Tô.
"Nhị tiểu thư, phu nhân biết cô về nên đặc biệt bảo tôi đến đón."
Tô Xán thở dài, đúng là tránh không khỏi.
Sau khi chương trình phát sóng, chắc chắn gia đình cô cũng đã xem. Hơn nữa tổ chương trình không thu lại điện thoại của khách mời, Tô Thanh nhất định đã nói gì đó với bọn họ. Thôi thì, quay về xem họ còn định giở trò gì.
Cô quay lại, mỉm cười với Giang Mạc Hiên: "Không phiền anh đưa tôi về đâu, người nhà tôi đến đón rồi."
Sau đó lại khẽ gật đầu với Hạ Cẩm Ngôn rồi xoay người lên xe.
Nhà họ Tô chỉ có một công ty nhỏ, quan hệ qua lại rất thân thiết với nhà họ Hạ thời đó.
Bọn trẻ con hai nhà cũng chơi với nhau, cho đến một ngày Tô Thanh và Hạ Cẩm Ngôn đi chơi cùng nhau nhưng chỉ có Hạ Cẩm Ngôn bị bắt cóc. Nếu không nhờ Hạ Cẩm Ngôn may mắn được người ta cứu thì kết cục không dám tưởng tượng. Từ đó trở đi, lão phu nhân nhà họ Hạ không cho phép anh qua lại với Tô Thanh nữa.
Tại nhà họ Tô.
Vừa bước vào nhà, "Choang", một chén trà vỡ tan tành trước mặt Tô Xán, mảnh thủy tinh văng tứ tung.
"Quỳ xuống!"
Tô Xán ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang quát.
Thấy thế trận trước mặt, cô hiểu rõ: đây là muốn thay mặt Tô Thanh đòi lại công bằng. Lúc này cô mới chợt nhớ ra một chi tiết trong truyện mình viết, mẹ của Tô Thanh mới là người thứ ba.
Bà ta có thai trước khi kết hôn rồi cố tình bày mưu đuổi vợ cả ra khỏi nhà. Vì quyển sách đó đã viết từ lâu nên có nhiều tình tiết cô không nhớ rõ, may mà bây giờ nhớ ra rồi.
"Nếu tôi không quỳ thì sao?" Ánh mắt Tô Xán trở nên sắc lạnh.
"Ba, Xán Xán không sai, đều là lỗi của con…" Tô Thanh lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Mày đúng là không biết xấu hổ! Bạn trai của chị mình mà cũng dám giật?" Tô Cường giận dữ chỉ thẳng vào mặt Tô Xán.
"Xem ra nó giống hệt mẹ nó, chỉ biết làm tiểu tam câu dẫn đàn ông của người khác!" Bà Trương Mai bên cạnh cũng phụ hoạ theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!