Chương 13: Nói Nhảy Là Nhảy Thật

"Để tôi giúp." Giang Mạc Hiên nhìn Tô Xán, dịu dàng nói,

Còn Hạ Cẩm Ngôn ở bên cạnh thì trực tiếp cầm lều bắt đầu lắp ráp. 

Thấy vậy, Giang Mạc Hiên cũng bước tới cầm lấy cọc lều, cả hai không ai nói lời nào, chỉ im lặng phối hợp.

Thật lạnh lẽo!

Không phải thời tiết, mà là bầu không khí giữa họ bỗng chốc lạnh xuống.

Tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người quanh đống lửa cũng dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.

Tô Xán thầm nghĩ: Đây không phải đang kéo thêm antifan cho mình sao?

Vốn dĩ cô còn đang cố tìm cách gán ghép nam nữ chính lại với nhau, vậy mà tình hình trước mắt lại thành ra thế này. Tô Xán lén nhìn Tô Thanh một cái, cô ta vậy mà không có biểu cảm gì.

Tô Xán không hiểu rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì nhưng tối nay nhất định phải tìm cách nói chuyện cho rõ ràng.

Nhìn hai người đàn ông còn đang vật lộn với cái lều, cô thở dài bước tới: "Tôi giúp được gì cho hai người?"

Hai người kia không hẹn giờ mà lại đồng thanh trả lời: "Không cần." Rồi cứ thế ngấm ngầm so tài với nhau.

[Oa, khí chất bạn trai ngập tràn màn hình!]

[Hạ tổng đúng là chị hay em cũng chinh phục được!]

[Không ngờ Tô Xán lại được yêu thích đến vậy!]

[Mặc kệ, cứ để nữ thần của tôi xinh đẹp một mình cũng được!]

Chiếc lều của Tô Xán đặc biệt hơn so với mọi người vì có hai người đàn ông lực lưỡng phải loay hoay một lúc mới dựng xong.

Tô Xán nhìn cả hai mồ hôi đầm đìa nhưng cô chỉ mang ra một chai nước định đưa cho Giang Mạc Hiên, mục đích là để Tô Thanh thấy Hạ Cẩm Ngôn vất vả mà xót lòng chăm sóc cho anh.

Không ngờ, chai nước chưa tới tay đã bị Hạ Cẩm Ngôn giật lấy, Giang Mạc Hiên nhìn anh ta vặn nắp uống nước trông chẳng khác gì đang khoe mẽ.

Điều khiến Tô Xán bất ngờ hơn là Tô Thanh chẳng những không đưa nước cho Cẩm Ngôn mà thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.

Đợi mọi người ăn tối xong, trời cũng đã tối hẳn.

Đến giờ kể chuyện!

Tám người lần lượt ngồi quây quần quanh đống lửa.

"Ngày xưa có một cô gái, khi đi qua một ngôi mộ thì nghe thấy..."

"Á, đừng kể nữa mà…" Tô Thanh hét lên cắt ngang câu chuyện ma của Kha Tuấn.

Kha Tuấn cưng chiều nhìn cô, nhỏ nhẹ: "Được rồi, được rồi, Thanh Thanh sợ thì anh không kể nữa."

Tô Xán mở to mắt nhìn hai người bọn họ: Toang rồi! Nữ chính vậy mà lại thay lòng đổi dạ!

Vốn dĩ chỉ cần xử lý nam chính bị mất trí nhớ, giờ lại tăng thêm độ khó rồi! Không chỉ Tô Xán, những người khác cũng không hiểu, hai ngày trước Tô Thanh còn quấn lấy Hạ Cẩm Ngôn, sao hôm nay lại thay đổi rồi.

[Nữ thần cuối cùng cũng thông suốt rồi, không nên cứ treo cổ trên một cái cây!]

[Không ngờ ảnh hậu lại dám yêu dám hận!]

[Thú thật, nhìn họ cũng hợp đấy chứ, tôi thấy bong bóng màu hồng rồi nè!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!