Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác

Tô Xán khó nhọc mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì.

Trước mắt là một gương mặt phóng to đang áp sát.

"Bốp!" Một cái tát giáng xuống!

Cái tát đó gần như gom hết chút sức lực còn sót lại trong cơ thể mềm nhũn của cô.

Người đàn ông trước mặt sững lại, không ngờ rằng mình lại bị đánh. Đến khi kịp phản ứng, đôi mắt sắc lạnh dưới hàng lông mày đậm màu đã bùng lên lửa giận, gằn giọng quát:

"Tô Xán, rốt cuộc cô lại muốn giở trò gì? Tôi đúng là không nên cứu cô, đáng ra phải để cô làm mồi cho cá mới phải!"

Tô Xán? Nhưng cô tên là Tô Thanh cơ mà?!

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô nổi hết da gà.

Cô lập tức tỉnh táo lại, phát hiện mình và người đàn ông kia ướt sũng toàn thân, đang nằm trên bãi cỏ. Anh ta chống hai tay hai bên người cô, cúi thấp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đầy tức giận.

"Đây là đâu? Anh là ai?"

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi đứng bật dậy.

"Nhị tiểu thư Tô diễn cũng giỏi đấy. Lần này ngã xuống nước, chắc cô không định đổ cho Tô Thanh nữa đấy chứ? Cô ấy có ở đây đâu."

Tô Xán ngạc nhiên siết chặt nắm tay, nhíu mày, đôi môi đỏ cong lên khẽ khàng: "Anh... không phải tên Hạ Cẩm Ngôn đấy chứ?"

"Giờ lại chơi trò mất trí? Tôi không có thời gian đùa với cô đâu." Người đàn ông cau mày rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Hạ Cẩm Ngôn? Chẳng phải là tên nhân vật trong cuốn truyện mà cô từng viết dang dở đó sao?

Tô Xán ngã vật sang một bên, hoảng hốt nhận ra…

Cô xuyên sách rồi, xuyên vào cuốn truyện bị bỏ dở mà chính cô viết năm nào.

Đã xuyên thì xuyên vào vai nữ chính đi, cô còn cố tình đặt tên nữ chính là tên mình cho dễ viết, vậy mà lại xuyên đúng vào con nhỏ nữ phụ độc ác Tô Xán!

Nữ phụ này vì muốn chia rẽ nam nữ chính mà không từ thủ đoạn, tâm cơ đủ đường. Kết cục là rơi xuống vực chết thảm, xác cũng chẳng còn nguyên vẹn vì bị thú dữ xé xác!

Tô Xán sợ đến vã mồ hôi. Cô không muốn chết kiểu đó đâu!

Lúc này, Hạ Cẩm Ngôn nhận lấy chiếc khăn tắm từ tay người giúp việc vừa chạy tới, quay đầu nhìn cô gái còn ngơ ngác trên bãi cỏ, lạnh giọng hỏi:

"Cô lại muốn làm gì nữa đây?"

Tô Xán cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Dù gì thì cô cũng vừa mới xuyên vào, chẳng biết tình tiết đã diễn đến đâu.

"Tôi... tôi làm gì rồi?"

Thấy gương mặt bối rối của cô, Hạ Cẩm Ngôn hừ mũi một cái, tưởng cô lại đang chuẩn bị biện minh.

"Cô giở trò hãm hại Tô Thanh để cướp vai nữ chính, tưởng tôi không biết chắc?"

Tô Xán cố nhớ lại cốt truyện, đoạn này chắc là lúc Hạ Cẩm Ngôn đòi ly hôn, còn "cô" thì tới tìm nữ chính gây chuyện rồi giả vờ ngã xuống nước để làm bộ đáng thương.

Tô Xán lặng lẽ nhìn anh.

Người đàn ông này sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, xương hàm sắc lẹm, hoàn toàn có thể dùng từ hoàn mỹ để miêu tả. Thậm chí còn đẹp trai hơn cả tưởng tượng của cô khi viết truyện.

Nhưng giờ không phải lúc ngắm trai đẹp, chính anh ta là nguyên nhân khiến cô chết thảm đó!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!