Chương 297: (Vô Đề)

Thất Tinh Các tồn tại độc lập khỏi sự kiểm soát của mọi người, đây xác định là một cơ hội rất tốt để Thương Lang Tông bắt đầu lại từ đầu.

Chỉ là…

So với một Tô Khanh Dung đang hưng phấn, Tề Yếm Thù, Tạ Quân Từ và Tần Tẫn rõ ràng lại chần chừ.

"Môn phái nếu muốn gia nhập bảng tổng sắp của Thất Tinh Các, lần đầu tiên chưởng môn nhân phải tự mình đi một chuyến." Tề Yếm Thù nặng nề nói.

"Nếu muốn ghi nhận điểm số, mỗi một lần đều phải đến Thất Tinh Các để giao nhận?" Tạ Quân Từ có chút do dự.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

"Bản tọa phải luôn nhìn thấy những bộ mặt ngu xuẩn đó à?" Tần Tẫn lại bắt đầu khó chịu.

Nhìn biểu hiện của họ, hệ thống: "……"

Nó lại suýt chút nữa đã quên, Thương Lang Tông từ trên xuống dưới đều sống ngoài lề các tiên môn truyền thống, có một phần nguyên nhân là vì Tề Yếm Thù rất "trạch" (chỉ thích ở trong nhà), còn các đệ tử thì lại ngại giao tiếp xã hội.

(Mèo edit: Nhắc nhở các bạn lần đầu đọc truyện do mèo edit, các từ ngữ kiểu hán việt như " trạch, ăn dưa, bạch liên hoa, trà xanh, NG,..." mèo chỉ giải thích một lần thôi, không phải lúc nào cũng giải nghĩa ra cho các bạn. Vì cứ một từ mà giải nghĩa nhiều lần sẽ làm cho các bạn đọc truyện quen rồi khó chịu.)

Tô Khanh Dung có chút bất đắc dĩ, hắn đau đầu nói: "Hay là, đệ tử ra ngoài tìm hiểu một phen trước rồi nói sau? Còn về tương lai của môn phái, đệ tử cũng sẽ trở về suy nghĩ lại."

"Rất tốt!" Tề Yếm Thù vô cùng vui mừng nói: "Không tồi, lão tam thật là đáng tin cậy, tốt hơn hai sư huynh của ngươi nhiều."

Tô Khanh Dung lần đầu tiên được sư tôn khen ngợi như vậy, rất là ngại ngùng mà ngồi trở lại.

Không biết có phải bị cuộc trò chuyện của họ đánh thức hay không, Niệm Thanh lau mắt mơ màng đi tới.

Trong khoảng thời gian này Tạ Quân Từ và Tần Tẫn dưỡng thương, mỗi lần cô bé muốn họ ôm đều sẽ bị Tề Yếm Thù gọi đi, cho nên dần dà cô bé liền hiểu ra, lúc muốn ôm thì cứ trực tiếp đi tìm Tô Khanh Dung.

Tô Khanh Dung ôm nhóc con đang ngủ mơ hồ vào lòng, cô bé ngáp một cái, dựa vào vai Tô Khanh Dung lại ngủ thiếp đi. Gương mặt đã béo múp của cô bé bị ép đến cổ, lộ ra một chút thịt thịt, làm người ta rất muốn đưa tay ra véo.

"Thôi, trước tiên cứ như vậy đi." Tề Yếm Thù nói: "Lão tam đưa sư muội của ngươi ra ngoài cho tỉnh táo, lão đại trở về dưỡng thương, Tần Tẫn, ngươi ở lại."

Tề Yếm Thù đơn độc giữ Tần Tẫn lại, lưng Tần Tẫn lập tức cứng đờ.

Tạ Quân Từ đồng tình nhìn hắn một cái, cùng Tô Khanh Dung hành lễ xong liền đi trước.

Trong điện chỉ còn lại Tề Yếm Thù và Tần Tẫn, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Vừa rồi ba người là ngồi cùng Tề Yếm Thù nói chuyện, bây giờ chỉ còn lại một mình, Tần Tẫn cúi đầu, ngón tay bất giác siết chặt.

Hắn do dự nghĩ, mình có phải nên chủ động quỳ xuống nhận sai thì tốt hơn không?

Đây là lần đầu tiên Tề Yếm Thù gọi người ở lại một mình, hơn nữa lại bằng một giọng điệu bình thản như vậy. Sẽ không phải… là muốn trục xuất hắn khỏi sư môn chứ?

Tần Tẫn, người hoàn toàn không quen được với một mặt dịu dàng của sư tôn, không khỏi có chút căng thẳng.

Hắn suýt chút nữa đã chủ động quỳ xuống, liền nghe thấy Tề Yếm Thù đạm thanh nói: "Cùng bản tôn đi dạo đi."

Tề Yếm Thù xuống bậc thềm, đi về hướng sau điện. Tần Tẫn sững sờ, cũng đứng dậy, đi theo sau hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!