Chương 12: (Vô Đề)

Ta điêu luyện nói dối: Ta đến chôn chủ tử. Cảnh Tinh Hà vẫn còn ở trong đó, chắc chắn không đánh lại Dịch Dương.

Dịch Dương hiểu ý gật đầu:

"Ta không yên tâm, vào kiểm tra thêm lần nữa."

Không ngờ ngươi lại cẩn thận đến vậy. Cảnh Tinh Hà, ngươi tự cầu phúc đi.

Ta nuốt nước miếng, lặng lẽ tránh bọn họ. Vừa nói lời từ biệt, Dịch Dương đã đ.â. m ta một nhát, xuyên thẳng qua ngực.

"Ngươi đ.â. m ta làm gì?!"

Hắn nói:

"Xin lỗi, không thể để ngươi sống."

Ta tức giận nhổ nước miếng vào hắn, rồi ngã xuống đất, không thể cử động. Máu chảy ra ồ ạt, ta cảm thấy lạnh toát.

Khóe mắt ta nhìn thấy một con huyết trùng màu đen bò ra từ vũng máu, trên người có hoa văn kỳ lạ, khác với con của Cảnh Tinh Hà.

Cơ thể ta nóng ran, ngứa ngáy, co giãn như một khối đất sét, đang được nặn thành hình dạng ban đầu.

Ký ức như sóng biển nhấn chìm ta. Giống như một giấc mộng.

Ta dừng lại ở tửu lâu của khách điếm nhìn vào bên trong, Cảnh Tinh Hà đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đã hẹn trước, chàng đã mua sẵn những loại quả mà ta thích ăn, trông chàng đẹp tựa như vị công tử bước ra từ trong tranh vậy.

Dịch Dương lật người ta lại, nhìn vào mắt ta, hoảng hốt kêu lên:

"Sư muội! Sao muội lại biến thành bộ dạng của Thượng Quan sư tỷ rồi!"

Hắn ta hét lớn:

"Ta đây là đang tàn sát đồng môn..."

"A Dương, huynh đừng hoảng, chắc chắn vẫn còn cứu được."

Ta cố gắng nói trong lúc vẫn còn chút tỉnh táo:

"Dịch Dương, Cảnh Tinh Hà là người ta yêu, huynh đừng làm hại chàng."

Sau đó ta hoàn toàn bất tỉnh.

Có Ngạo Thiên ca ca, ta tin rằng mình sẽ được nhìn thấy mặt trời ngày mai, và cả Cảnh Tinh Hà nữa.

Không có ân oán tình thù gì cả.

Lúc tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ ở Thượng Thủy Hương. Phía sau nhà là núi xanh, phía trước là dòng sông nhỏ, bên cạnh nhà có nuôi gà vịt, ngoài vườn, những cây dưa leo non đang bắt đầu nhú lên.

Nghe nói mấy chục mẫu đất này đều là của ta.

Ta cứ ngỡ mình đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, liền lao ra bãi cỏ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.

Bỗng một con dê xuất hiện trước mặt ta.

Nó kêu be be và gặm cỏ ngay cạnh ta.

Thiếu niên trẻ dắt dê đến ngồi xổm xuống bên cạnh ta, mái tóc đen được búi gọn gàng, quần áo mới tinh, trên đuôi lông mày trái có một nốt ruồi nhỏ xinh.

Chàng đến gần ta hơn, mái tóc khẽ chạm vào má ta khiến ta có chút ngứa ngáy trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!