Chương 30: Phương án mới của Niệm Niệm

Ngay khi Phong Tịnh Minh sắp cởi vạt áo của nàng thì nàng đột nhiên hô to một tiếng: "Ngừng!"

Phong Tịnh Minh dừng lại, khó hiểu cộng thêm bất mãn nhìn Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo một chút, nói: "Hôm nay ta tới là muốn thôi miên cho huynh!"

"Thôi miên?" Càng thêm khó hiểu.

"Đúng vậy đúng vậy, " Tô Niệm Niệm vừa nói, vừa từ trên giường nhảy xuống, ấn Tịnh Minh nằm lên trên giường, sau đó nói, "Chẳng phải huynh ngủ không ngon sao, trước kia ta có học thuật thôi miên một thời gian, giúp cho con người có thể đi vào giấc ngủ rất nhanh, hơn nữa chất lượng giấc ngủ tương đối cao nha."

Phong Tịnh Minh nằm ở trên giường không nói chuyện, nhìn chằm chằm Tô Niệm Niệm, ánh mắt kia có ngạc nhiên, có thất vọng.

Tô Niệm Niệm muốn bồi thường in một nụ hôn ở trên mặt của hắn, sau đó nói: "Ta cũng vì tốt muốn cho huynh a, tin tưởng ta, thứ này không có tác dụng phụ, nó có thể giúp huynh ngủ yên ổn một giấc."

"Thuốc mê cũng có thể giúp ta ngủ yên ổn rồi."

"Không giống đâu, uống thuốc luôn có tác dụng phụ, " nói xong, Tô Niệm Niệm vỗ vỗ bả vai Phong Tịnh Minh, trịnh trọng nói, "Tin tưởng ta, đúng vậy . Ngoan, nhắm mắt lại."

Phong Tịnh Minh bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt lại.

"Tốt, hiện tại, đầu tiên chúng ta nên thả lỏng cơ bắp một chút. Rồi hít thở đều đều ..."

Phụ thân Huấn Đào là một giáo sư tâm lý học, cũng là một đại sư nổi danh về thuật thôi miên, Tô Niệm Niệm có một thời gian cực kỳ hứng thú đối với thuật thôi miên, liền quấn quít lấy Vu bá bá học hỏi một chút. Tuy tư chất của nàng cũng tốt, nhưng dù sao không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên trình độ cũng không tính là cao, bất quá đối phó với người bình thường cũng không phải vấn đề lớn gì.

Nếu vào hoàn cảnh bình thường, nếu Phong Tịnh Minh có phòng bị, thì Tô Niệm Niệm muốn thôi miên hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng vấn đề lại hoàn toàn ngược lại, Phong Tịnh Minh đã gặp qua không biết bao nhiêu loại mê dược khiến người khác mất ý thức, đối với việc Tô Niệm Niệm chỉ cần nói hai ba câu đã có thể làm cho người ta ngủ thật sự không thèm tin, cho nên cũng không có để ở trong lòng, muốn chơi đùa cùng nàng, bởi vậy, tự nhiên cũng không òng bị. Đến lúc này, Tô Niệm Niệm tự nhiên qua ải a.

Vì thế, Tô Niệm Niệm dẫn đường tốt một chút , Phong Tịnh Minh dần dần mơ mơ màng màng ngủ.

Tô Niệm Niệm cảm thấy thôi miên đã có hiệu quả tốt lắm, vì thế lôi kéo tay Phong Tịnh Minh, nói: " Phong Tịnh Minh, tiền của huynh đều giấu ở nơi nào vậy?" .

Phong Tịnh Minh nhắm mắt lại, vẻ mặt thật là an bình, hắn nghe được câu hỏi của Tô Niệm Niệm, trong miệng mơ mơ hồ hồ phun ra vài chữ: "Tiền trang."

Đáng tiếc, đáng tiếc! Lắc đầu thở dài, sau đó còn nói thêm:"Vậy, huynh có yêu Tô Niệm Niệm hay không?"

"Yêu."

"Yêu cỡ nào?" .

"Rất yêu rất yêu."

"Vậy, nàng có phải là nữ nhân mà huynh yêu nhất trên thế giới này hay không?"

"Phải ."

Ừ, đúng rồi, Tô Niệm Niệm gật gật đầu, đáp án này làm cho nàng thực vừa lòng. Nàng đột nhiên nghĩ đến mục đích của chuyến này, vì thế xem nhẹ câu trả lời của Phong Tịnh Minh, cắn chặt răng hỏi: "Như vậy, ta hỏi huynh, yếu điểm khi luyện công của hunh là ở đâu?" .

"Ở ưm ưm ưm..." .

Tô Niệm Niệm không đợi hắn nói ra, lập tức lấy tay bưng kín miệng hắn. Nàng đối với hành vi của mình, cảm thấy vô cùng giật mình, nhưng động tác này hoàn toàn thực hiện mà không hề suy nghĩ, chính là phản xạ có điều kiện. Trong đầu Tô Niệm Niệm đột nhiên cứ quanh quẩn lời nói của Phong Tịnh Minh,"Niệm Niệm, ta yêu nàng " "Rất yêu rất yêu" ...

Tô Niệm Niệm nắm tay Phong Tịnh Minh lên, hôn một cái, nói:"Ta cũng yêu chàng rất yêu rất yêu. Hiện tại, chàng có thể ngủ rồi."

Tô Niệm Niệm trở lại phòng của chính mình, trong lòng đầy nỗi phiền chán khó nói rõ, không hề buồn ngủ. Nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, trong đầu luôn quanh quẩn giọng nói của Phong Tịnh Minh, nụ cười của Phong Tịnh Minh, còn có mùi hương, vòng ôm ấm áp của Phong Tịnh Minh.

Tô Niệm Niệm thở dài, nghĩ rằng xem như trúng tà đi.

Ngay khi nàng than thở , Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện trước mặt mình đột nhiên thêm một khuôn mặt, nàng ngao một tiếng, nhảy ra. Lại nhìn kỹ, tuy rằng khuôn mặt kia không có chút huyết sắc, nhưng thật vô cùng xinh đẹp, hơn nữa... Nhìn còn hơi quen mắt?

Tô Niệm Niệm to gan, cẩn thận nghĩ một chút, đột nhiên trước mắt sáng ngời, ai nha, đây không phải là Nguyễn tỷ tỷ sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!