Chương 17: Trang chủ uy hiếp người giả bộ bệnh

Tô Niệm Niệm trở lại thư phòng trang chủ, thì thấy hắn cúi đầu, đang viết cái gì đó.

Trang chủ ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đã trở lại?"

"Ách, cũng không có gì , hắc hắc..."

Phong Tịnh Minh nghĩ đến một màn nàng cùng với Trữ Bích Huyền hai người mặt sát gần nhau cơ hồ muốn hôn, liền nói: "Ta thấy cả rồi."

A ha? Trang chủ là chuyên gia rình trộm nha! Trong lòng Tô Niệm Niệm thấy rất khó chịu, bất quá nghĩ đến chuyện giữa hắn và Trữ Bích Huyền, thì cũng có thể lý giải, vì thế nàng cười ha ha nói:"Sao, trang chủ ghen tị à?"

Phong Tịnh Minh thấy nàng nói như vậy thì sửng sốt, rồi làm như không có chuyện gì cười nói: "Đúng vậy a, ta ghen tị."

Tô Niệm Niệm cảm thấy bản thân nên giải thích một chút a, vì thế trịnh trọng nói: "Trang chủ a, ngài trăm ngàn lần đừng để trong lòng, kỳ thật trong lòng thần y, hắn chỉ có một mình ngài mà thôi, lúc nãy hắn là đang lo chuẩn bị quà cho ngài, nên nhờ ta luyện tập một chút a..."

Phong Tịnh Minh bị cái chủ ý này của nàng đập một phát khiến cho tinh thần chấn động, liền đánh gãy lời nàng nói : "Ngươi nói cái gì, ngươi nói ở trong lòng ai chỉ có một mình ta?"

"Ha ha, trang chủ ngài không cần làm một biểu tình kinh ngạc lớn như vậy nha , kỳ thật ta đã biết cả rồi, đoạn tụ cũng không phải chuyện ám muội gì, nam nhân thích nam nhân cũng là thực bình thường thôi..." Tô Niệm Niệm nhìn sắc mặt trang chủ trong ngày hè mà nhanh chóng âm u lạnh xuống âm độ, biết điều ngậm miệng lại, nói tránh đi, "A ha, không khí hiện tại hình như hơi nóng a, trang chủ ta đi châm trà cho ngài..." Nói xong, nhanh như chớp chuồn đi mất dạng ...

Lúc này, Trữ Bích Huyền đi tới, không hề cố kỵ mà lớn tiếng cười to nói:"Ha ha ha, Phong trang chủ a, ta mới vắng mặt một chút mà đã nghe được một tin đồn hết sức thú vị nha."

Phong Tịnh Minh biết hắn vừa mới tới không lâu, còn chưa nghe câu nói phía trước của Tô Niệm Niệm, bằng không hắn nhất định cũng sẽ cười không nổi đâu a.

Trữ Bích Huyền thấy Phong Tịnh Minh không nói lời nào, biết hắn đang tức giận, vì thế học ngữ điệu của Tô Niệm Niệm nói: "Đoạn tụ cũng không phải chuyện ám muội gì, nam nhân thích nam nhân kỳ thật cũng bình thường thôi..."

Phong Tịnh Minh đáp: "Quả thật như thế, huynh có biết, nàng nói, tên nam nhân ở trong lòng chỉ có ta là ai không?"

Trữ Bích Huyền nhìn biểu tình quỷ dị cuả Phong Tịnh Minh, đột nhiên bất an nói: "Không phải là ta chứ?"

Lúc này đến phiên Phong Tịnh Minh đắc ý .

Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng nói: "Huynh mau giải thích đi."

Trữ Bích Huyền ôm cánh tay nói: "Ta không đi."

Phong Tịnh Minh nói: "Huynh không đi, ta sẽ không gả Chỉ Nhi cho huynh."

Trữ Bích Huyền oán niệm nhìn xem Phong Tịnh Minh, miệng thốt ra hai chữ: "Đê tiện."

Mấy ngày nay Tô Niệm Niệm cũng không dám đi làm .

Một người đã phát hiện bí mật của thủ trưởng, mà chuyện này, vốn là một chuyện mà thủ trưởng rất kiêng kị, huống chi, nàng lại phát hiện thủ trưởng vốn không hề có "Bí mật" này, hơn nữa thủ trưởng của nàng tựa hồ không chịu thừa nhận bí mật đã được phơi bày a... Nói cách khác, nàng tám chuyện của thủ trưởng, lại đứng tám trước mặt hắn, đúng là cây ngay không sợ chết đứng mà tám a...

Tô Niệm Niệm mấy ngày nay đều nói mình đang bị bệnh truyền nhiễm, không thể gặp người khác. Đương nhiên, ngoại trừ gặp Phong Tịnh Minh, nàng đều có thể gặp bất kỳ ai nha. Ngày hôm đó, Trữ Bích Huyền ăn cơm trưa xong, liền tới thăm nàng.

Tô Niệm Niệm đang chân chính nằm nghiêng ngả, trên bàn tay cầm một cái cánh gà quay, nghe thấy bên ngoài có người tiến vào, liền lau miệng "vèo" một cái nhảy lên trên giường, kéo chăn chùm kín, sau đó nhíu mi rên rỉ.

Trữ Bích Huyền vừa đi vào trong phòng vừa lắc đầu cười nói:"Không cần diễn trò, là ta."

Tô Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, nói: "Khiến ta sợ hết hồn."

Trữ Bích Huyền nhìn gà quay trên bàn, nói: " Bệnh nhân như cô nương, sức sống cũng quá mãnh liệt nha."

Tô Niệm Niệm, xuống giường rót chén trà cho hắn, tủi thân nói :"Không thể ra khỏi phòng, ta chỉ có thể phát tiết lên đồ ăn mà thôi."

"Cô làm như vậy cũng không phải biện pháp, ta khuyên cô nương nên đi nhận lỗi với Phong huynh đi, dạo này ta thấy hắn cũng không còn tức giận nữa."

Tô Niệm Niệm khoát tay, bí hiểm nói: " Tâm tư của người biến thái, huynh không thể lý giải được đâu!"

"Cái gì là biến thái?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!