Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Mây aka Tiên Vân

07|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

"Lúc trước tôi bị mất hai xu, khẳng định là bị cậu trộm rồi."

"Sao trong cặp cậu lại có nhiều chai nhựa vậy?"

"Tôi biết, trước đó tôi nhìn thấy Tưởng Chiêu Đệ đi vào bãi rác nhặt chai."

"Cậu ta thế mà đi nhặt ve chai, khó trách trên người lại thúi như vậy."

Người kia vừa nói xong liền lấy tay bịt mũi, làm như trong không khí có mùi hôi thối.

Những học sinh khác nhao nhao tới xem náo nhiệt cũng lùi lại, nhìn sang Tưởng Chiêu Đệ với ánh mắt ghét bỏ.

Tưởng Chiêu Đệ bất chấp tất cả, ngồi xổm xuống nhặt tiền vào cặp lại nhặt chai nhựa cho vào túi.

Một cái chân bỗng xẹt qua trước mắt, bịch một tiếng, một cái bình nhỏ bị đá văng vào góc ngay lúc Tưởng Chiêu Đệ định nhặt lên.

Lâm Nhu Nhu ánh mắt tràn đầy ác ý:

"Cậu không phải đi nhặt ve chai sao? Đi nhặt đi, nhìn cậu đáng thương như vậy, về sau uống nước tôi sẽ quăng chai cho cậu nhặt. Đồ ăn cắp, tiền là cậu trộm của ai?"

Tưởng Chiêu Đệ chậm rãi đứng lên, ôm chặt cặp sách trong ngực, mắt phiếm hồng cố gắng không khóc, ánh mắt cô kiên cường giống như một con sói con, phản bác:

"Tôi không phải đồ ăn trộm, tôi cũng không cần chai của cậu. Tôi nhặt ve chai thì sao? Trường có quy định học sịn không thể nhặt ve chai sao?"

Tưởng Chiêu Đệ không quan tâm ánh mắt của mọi người, đi vào góc đem chai nhặt bỏ vào túi, rồi bỏ vào cặp.

"Được lắm Tưởng Chiêu Đệ, cậu dám hét lên với tôi, hiện tại tôi sẽ đi nói cho giáo viên, cậu là đồ ăn trộm, lúc trước tôi bị mất 50 đô la, nhất định là do cậu trộm."

Lâm Nhu Nhu quay người đi khỏi lớp học, chạy tới phòng giáo viên.

"Cô giáo Ân, cô giáo Lâm ở tiểu học Đan Dương tìm cô, nói cô có thời gian thi đi qua một chuyến, nòi con gái cô Chiêu Đệ xảy ra chút chuyện."

Ân Âm vừa kết thúc tiết học, giáo viên cùng văn phòng gọi cô lại.

Hiện tại điện thoại còn chưa phổ biến, trong nhà cũng không có điện thoại, Ân Âm cùng giáo viên của Chiêu Đệ liên hệ là điện thoại ở văn phòng để cho thuận tiên liên hệ.

Đây là lần đầu tiên cô giáo Lâm gọi điện đến, Chiêu Đệ xảy ra chuyện gì sao?

"Được, tôi vừa vặn cũng không có tiết. Cảm ơn."

Ân Âm không trì hoãn, vội chạy xe đạp đi về hướng tiểu học Đan Dương.

Cô vừa vào tiểu học Đan Dương liền nghe được tiếng đọc sách, Ân Âm trực tiếp đi đến văn phòng lớp 6.

Trong văn phòng, cô giáo Lâm một thân váy trắng đang ngồi chấm bài, nghe được tiếng gõ cửa cô ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt ôn nhu.

"Mẹ của Chiêu Đệ, cô tới rồi."

"Cô giáo Lâm, tôi nghe nói Chiêu Đệ xảy ra chuyện?" Bởi vì đi có chút vội vàng, trên trán Ân Âm hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Cô đừng gấp, cũng không phải chuyện gì lớn."

Cô giáo Lâm rót cho Ân Âm chén nước rồi đem sự tình sáng nay nói rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!