Editor: Mây aka Tiên Vân
05|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
"Điều cuối cùng, Tiểu Bảo, dù con có tức giận như thế nào, cũng không được đem thức ăn hất đổ. Đồ ăn là ba cùng mẹ thật vất vả mới kiếm được tiền mà mua, rất trân quý. Lương thực cũng là do bác nông dân vất vả trồng ra.
Trên thế giới này, rất nhiều bạn nhỏ ăn không đủ no, cho nên chúng ta khôn thể lãng phí thức ăn, biết không?
"Ân Âm download bộ phim tài liệu"Những đứa trẻ tị nạn ở Châu Phi
"đem video cho cậu xem."Con xem, bọn họ ăn không đủ no, nhìn thật đáng thương, so với họ bọn có phải Tiểu Bảo rất hạnh phúc hay không?
"Tưởng Tiểu Bảo nhìn mấy bạn nhỏ đen gầy trong video so với thân hình mũm mỉm của mình, gật gật đầu."Tiểu Bảo về sau biết phải làm thế nào không?
"Cậu gãi gãi đầu, trong đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, nhỏ giọng nói:"Phải tự mình ăn cơm, không thể lãng phí đồ ăn.Còn gì nữa?
"Tưởng Tiểu Bảo vắt hết óc mà suy nghĩ, chần chờ nói:"Không thể cướp đồ chơi của chị.Đúng vậy, Tiểu Bảo sau khi ăn xong có phải hay không nên đến phòng xin lỗi chị?
"Câu chần chờ, từ nhỏ đến lớn, đều là người khác sủng cậu, cậu chưa bao giờ xin lỗi ai. Nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, lại nghĩ đến cái bụng đã xẹp lép của mình, cậu gặt đầu."Tiểu Bảo thật ngoan, thật thông minh.
"Ân Âm cuối cùng cũng mỉm cười, duỗi tay xoa xoa đầu con trai, đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, vẫn có thể dạy."Mẹ ơi, Tiểu Bảo có thể ăn mì được không?Có thể."
Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, đứa trẻ giây trước vừa rầu rĩ không vui liền lập tức hoan hô.
Ân Âm tính toán, từ giở trở đi liền rèn luyện cho cậu thói quen tự ăn cơm, cô gắp một ít sợi mì cho vào chén nhỏ, lại cho cậu cầm đôi đũa, để cho cậu tự ăn.
Bởi vì là lần đầu tiên tự mình ăn, lại còn là sợi mì, Tưởng Tiểu Bảo ăn có chút gian nan, mặt mũi toàn nước canh, còn có một vài sợi mì rơi rớt trên bàn.
Ân Âm cũng không có trách cứ cậu, lần đầu tiên học chính là cái dạng này.
Bên này, Tưởng Kiến Quốc tắm rửa xong bước ra nhìn thấy con trai đang tự mình ăn mì, nhìn sang bên cạnh là ánh mắt cổ vũ của vợ, trong lòng có chút suy tư.
Sau nửa giờ vất vả, Tưởng Tiểu Bảo cũng ăn xong mì.
Ân Âm đưa cho cậu khăn giấy để cậu tự lau miệng, rồi mang cậu đi tắm rửa, đánh răng rửa mặt.
"Hình như Tiểu Bảo còn một việc chưa có làm đúng không?" Ân Âm nhắc nhở cậu.
Tưởng Tiểu Bảo nghiên đầu nhỏ, nói: Đến xin lỗi chị ạ?
Đúng rồi.
Cậu do dự một chút:
"Có thể không đi được không ạ? Mẹ ơi, con mệt rồi, con muốn ngủ."
"Tiểu Bảo là một nam tử hán, mà nam tử hán thì phải giữ chữ tín nha, vừa rồi con vừa đồng ý với mẹ là đi xin lỗi chị mà."
Tưởng Tiểu Bảo tuy rằng mới năm tuổi, nhưng ở nhà trẻ cũng cùng bạn bè chơi đùa, mưa dầm thấm đất nên cũng biết được nam tử hán là cái gì.
"Tiểu Bảo là nam tử hán."
Cậu chắc nịch nói.
Không cần Ân Âm nói, Tưởng Tiểu Bảo liền lê đôi chân ngắn ngủn đến trước cửa phòng Tưởng Chiêu Đệ gõ gõ.
Đây là lúc trước Ân Âm nói cho cậu biết, trước khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!