Editor: Mây aka Tiên Vân
18|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Sau khi suy nghĩ, Ân Âm đã gửi tấm ảnh một nhà ba người cho người bạn mà cô quen, người bạn đó có một người nhà là chuyên gia điêu khắc gỗ, nên cô đã thỉnh cầu người ta giúp đỡ điêu khắc một nhà ba người.
Người kia đồng ý, sáng hôm sau Ân Âm liền thấy anh ta gửi tới thành phẩm.
Ân Âm nghĩ: Điều mà Tô Nguyên Gấm mong chờ nhất có lẽ một nhà ba người ở cùng nhau.
Quả nhiên tiểu gia khỏa cầm tượng gỗ nhỏ vuốt ve âu yếm, có vẻ rất yêu quý, hốc mắt còn có chút hồng, giọng nói non nớt mang theo chút nghẹn ngào:
"Mẹ, Đô Đô rất thích, đây là món quà tốt nhất mà con có."
Cô nhìn bộ dáng này của con trai, đều muốn đau lòng đến hỏng.
Tô Nguyên Gấm:
"Mẹ ơi, về sau con có thể mang nó đi nhà trẻ không?"
"Đương nhiên là được."
Nghe được mẹ cho phép, Tô Nguyên Gấm lập tức nín khóc mỉm cười.
Thật là tốt, cậu muốn mang tượng gỗ nhỏ đến nhà trẻ, về sau nếu có người hỏi mẹ cậu ở đâu, dáng dấp ra sao, cậu liền đem tượng gỗ lấy ra.
Tô Nguyên Gấm muốn nói cho bạn cậu biết, cậu có mẹ, đây là quà sinh nhật mẹ tặng cậu, mẹ rất tốt, cũng rất yêu cậu.
Tô Mạch nhìn tượng gỗ nhỏ, có chút sửng sốt.
Hóa ra cô vẫn để hai cha con bọn họ ở trong lòng, thật tốt.
Đêm đó, Tô Nguyên Gấm mang theo tượng gỗ nhỏ đi ngủ, cậu còn mơ một giấc mơ thật ngọt ngào, trong mơ có một lão thần tiên nói:
"Tiểu Đô Đô, nguyện vọng của con ta đã nghe được, ta sẽ giúp con thực hiện nó."Sáng sớm hôm sau, thời điểm Ân Âm còn say giấc, chuông cửa liền vang lên, Tô Mạch lập tức vội vàng đi mở cửa.
Người tới là một người đàn ông đầu trọc cường tráng chừng 40 tuổi, khuôn mặt bình thường, thời điểm cười với Tô Mạch thậm chí còn có vẻ nguy hiểm.
"Thẩm ca, A Âm còn đang ngủ, anh ngồi đợi một chút."
Được.
Bởi vì biết anh ta và Ân Âm là người quen, nên Tô Mạch cũng trò chuyện vài câu liền đi nấu cơm, dự định mời anh ta chút nữa ăn cùng.
"Không sao, cậu cứ đi làm việc đi."
Thẩm ca nhìn Tô Mạch, thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt tuấn tú, càng xem càng hài lòng.
Ân Âm từ phòng ngủ đi ra nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Thẩm ca dò xét Tô Mạch, khóe môi cong lên, cầm lấy cái gối trên ghế sô pha đập tới tấp, hung dữ nói: Nhìn cái gì vậy hả.
Thẩm ca thu hồi tầm mắt, vội vàng ôm lấy gối, ngại ngùng cười nói:
"Đây không phải là thói quen nghề nghiệp thôi, không may bị tái phát."
"Chồng của tôi không cho anh nhìn."
Ân Âm hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!