Chương 33: (Vô Đề)

Editor: Mây aka Tiên Vân

15|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Bọn Lâm Hạo bị mẹ ép phải xin lỗi Tô Nguyên Gấm.

Tô Nguyên Gấm nép trong lòng Tô Mạch, lộ ra nửa gương mặt, không nói lời nào tha thứ cho bọn hắn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn về phía Ân Âm.

Trong lòng nhỏ giọng nói: Mẹ thật là lợi hại.

Mặc dù cậu bé chỉ mới ba tuổi, nhưng rất thông minh, lúc hai tuổi Tô Mạch dẫn cậu đi kiểm tra chỉ số IQ là hơn 140. Điều này cũng khiến cậu dễ đi lên trong con đường tội phạm ở kiếp trước.

Tuy Ân Âm rất ít khi trở về, nhưng Tô Nguyên Gấm sẽ cầm album ảnh lên xem khi nhớ mẹ, cho nên mới ba tuổi cậu bé liền nhớ rõ bộ dáng của Ân Âm.

Vì vậy vào thời điểm Ân Âm mới bước vào phòng, cậu liền nhận ra.

"Cô giáo Trương, hôm nay phát sinh chuyện này, cũng là nhà trẻ các cô không có giám sát tốt. Tôi còn không biết con trai tôi ở nhà trẻ lại bị chế giễu như vậy, hy vọng về sau các người tăng cường giám sát."

Ân Âm quay qua nói với giáo viên.

"Được, mẹ của Tô Nguyên Gấm, chuyện này nhà trẻ chúng tôi cũng có trách nhiệm. Chúng tôi sẽ phản ánh và sửa chữa, đồng thời cũng tăng cường giám sát trong thời gian tới." Cô giáo Trương xin lỗi nói.

Giải quyết xong mọi việc, Ân Âm cùng Tô Mạch đang ôm đứa nhỏ rời khỏi nhà trẻ.

Cô giáo Trương nhìn bóng lưngnmôt nhà ba người rời đi, liền nhẹ nhàng thở ra.

Khẩu khí của mẹ Tô Nguyên Gấm quá mạnh.

Bất quá, nhìn cô ấy có chút quen thuộc, không biết đã gặp qua ở đâu rồi?

Tính cách của Ân Âm tương đối mạnh mẽ, lại từng đóng rất nhiều vai nữ chính, kể cả đóng vai Hoàng Hậu, làm sao mà không có khí phách.

Ân âm tính cách vốn là cường thế hơn, lại thêm nàng diễn nhiều như vậy lớn nữ chính hí, trong đó còn diễn qua Nữ Hoàng, làm sao có thể không còn khí thế.Ân Âm đi taxi tới, lúc trở về thì ngồi trong xe do Tô Mạch lái.

Hắn ở phía trước lái xe, Ân Âm ngồi ở phía sau cùng Tô Nguyên Gấm.

Từ lúc lên xe, Ân Âm liền quay đầu sang một bên nhìn cửa xe, trong xe cực kỳ yên tĩnh, không có ai lên tiếng.

Tô Nguyên Gấm ôm cặp sách nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cậu quay đầu nhìn Ân Âm ngồi bên cạnh, mi mắt rũ xuống, trong mắt có chút mờ mịt.

Tại sao mẹ lại không nhìn cậu?

Cũng không nói chuyện với cậu? Mẹ có phải vẫn không thích cậu không?

Lúc nảy ở trong nhà trẻ, mẹ ôn nhu nói chuyện với cậu, còn bảo vệ cho cậu đều là mơ sao?

Ân Âm không chủ đông, Tô Nguyên Gấm cũng không chủ động luôn.

Lúc trước khi mẹ trở về, cậu cũng không phải chưa từng chủ đông, thế nhưng mẹ luôn luôn bận nhiều việc, không có thời gian cho cậu.

Bé con cũng không muốn làm cho mẹ tức giận, nếu không về sau mẹ rất ít về nhà.

Cậu sợ rằng nếu không gặp mẹ quá lâu, liền quên mất khuôn mặt mẹ.

Tô Nguyên Gấm cúi đầu, đôi vai nhỏ rũ xuống.

Cậu có chút bối rối, bọn Lâm Hạo nói đúng, bởi vì cậu là mổ đứa con hư nên mẹ mới không thích cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!